Đã là giữa trưa,ánh nắng bên ngoài vô cùng chói chang, nhưng nhiệt độ trong xe thì hoàn toàn khác, mát mẻ và thoải mái.
Lạc đang mừng thầm, bỗng như hôm nay chủ nhiệm đại nhân có ý tốt cho đi nhờ xe, nếu không nó đạp xe đến nhà chị Mỳ dưới ánh nắng gay gắt nãy chắc cũng không đủ sức.
⁃ Nay cuối tuần đường đông quá ạ
Lạc ngắm đường, thấy im lặng liền muốn phá tan không khí đó.
Nhưng người kia thì không muốn vậy.
⁃ Sao hôm nay cô qua nhà chị Mỳ vậy ạ ?
Lạc nhận thấy nên đặt câu hỏi thì An mới trả lời.
Vẫn sai, An cũng không trả lời.
⁃ Chị Mỳ có con mèo đáng yêu quá ạ, em qua giúp chị ấy để được ôm bé mèo cơ. Nó mập ơi là mập, ôm đã lắm luôn.
Lạc nghĩ tới sắp được ôm bé mèo béo kia thì miệng tự nở một nụ cười.Tay còn vỗ vỗ trong hí hửng lắm cơ.
Người kia cũng chả thèm liếc mắt nhìn biểu hiện đáng yêu kia lấy một cái..
⁃ Cái nhà hàng lớn kia có món bít tết ngon lắm luôn í cô, em nghe mọi người khen thế.
Thanh niên ngừng vỗ tay chỉ qua cửa kính,kia là một cái nhà hàng lớn tận mấy lầu,Lạc áp mặt sát cửa sổ để đếm xem bao nhiêu lầu.
⁃ Beef steak
An chỉnh bạn nhỏ, thầm cười cái giọng điệu ngô ngê của Lạc.
⁃ Bít tết
Lạc đọc lại vẫn không đúng, người Việt hay gọi như thế cơ mà, cô cũng hiểu sao lại bắt bẻ thế.
An cũng chả quan tâm Lạc nói cái gì nữa, không khéo nàng nghe phát âm sai lại bực mình vô cớ.
⁃ Được nghĩ mấy ngày cô có định đi đâu chơi không ạ ?
Lạc vẫn nghĩ ai cũng đi chơi hết có mình nó là phải đi làm thôi.
An khẽ nhíu mày,không hiểu đang bực mình chuyện gì mà vẻ mặt không mấy vui. Nàng nhân lúc dừng đèn đỏ tìm gì đó trong xe.
⁃ Cô tìm gì đấy để Lạc tìm cho...
Thanh niên thừa năng lượng cũng loay hoay chỗ tay An đang lục kia,dù nó chả biết phải tìm cái gì.
⁃ Cây bút
An chưa tìm ra thì đèn đã chuyển sang xanh.
⁃ Chi vậy ạ ?
Lạc thắc mắc hỏi,không hiểu sao nghe giọng chủ nhiệm có tý khó chịu nhỉ,nhưng vẫn lục lọi tìm cây bút.
⁃ Đưa cho em ngậm, em nói mãi nghe nhức đầu.
An phũ phàng nói , vẻ mặt lộ vẻ bực bội.
⁃ Ơ...không cần đâu ạ, cô không thích thì nói em im được rồi.
Lạc hơi ngơ ra một chút nhưng cũng nhanh chóng đáp nhỏ nhẹ.Đứa nhỏ chả hiểu vì sao lúc lên xe lại trở nên như thế,cứ nghĩ có lòng tốt cho mình đi cùng,hoá ra không phải,ngồi trên xe cứ có cảm giác như bị mình bị ép buộc chở đi dùm vậy.
Đứa nhỏ thở dài trong bụng, biết vậy lúc nãy chả chịu đi đâu,thà chịu khó đi một chút hoặc lỡ hẹn với chị Mỳ còn dễ chịu hơn.
Không khí trên xe ngột ngạt vô cùng, Lạc quay mặt nhìn cửa kính,cả thở cũng không dám thở mạnh,nhìn có chút buồn buồn. Còn An thì vẫn lái xe nhưng không tập trung cho lắm,chốc chốc lại nhìn vào điện thoại,vẻ mặt cũng còn nét không vui.
Đi được một chút thì An dừng lại trước một căn biệt thự lớn,Lạc cũng nhìn ra,không phải nhà chị Mỳ.
⁃ Ngồi đây đợi tôi một chút.
An nhanh chóng lấy túi xách mở cửa xe bước ra.
⁃ Thôi cô có việc thì em tự đến nhà chị Mỳ cũng được, em biết đường mà.
Lạc vừa nói vừa tháo dây an toàn,cũng định bước xuống xe.
⁃ Tôi nói ngồi đây đợi, không được hay sao ? Hay là muốn vào ?
An đang vội nhưng bị Lạc cản lại thì vô tình lớn tiếng dù cũng không có ý trách mắng,còn có ý hỏi có cần vào không nhưng Lạc hoàn toàn không nghe ra, chỉ biết An vừa bực mình với nó.
⁃ Không, em ngồi đây được rồi.
Lạc lắc đầu, ngồi trong xe mà trong người cứ bức bối, nó muốn bước ra khỏi xe rồi tự đi, chứ không muốn đi cùng An nữa. Giờ bỏ đi cũng được nhưng An vẫn cắm chìa khoá trong xe,máy vẫn còn chạy, Lạc sợ nó bỏ đi lại có chuyện gì rồi sao. Xe này nó không đền nỗi đâu à nha.
Lạc thở hắt ra, đành cắn răng chịu trận thêm một chút nữa vậy.
Một lúc sau An cũng nhanh chân bước ra, cái nắng gắt làm nàng phải bước thật nhanh.Cũng may lúc nãy không tắt xe,để máy lạnh lại cho bạn nhỏ,chứ không bạn nhỏ bị cái nắng thiêu đốt mất.
Từ lúc An lên xe Lạc toàn cúi mặt hoặc nhìn ra phía cửa sổ, không nhìn An hoặc không biểu lộ cảm xúc gì hết. Trong lòng nó hiện giờ chỉ mong mau đến nhà chị Mỳ, sau đó nó sẽ tự đi về, sẽ không đi cùng với An.
Thật ra lúc nãy An có việc đột xuất gì đó làm nàng tức giận, nhanh chóng đi xử lý chuyện đó, không ngờ trong lúc đó lại giận cá chém thớt. Vô tình làm bạn nhỏ chúng ta tổn thương nhẹ.
Lúc lên xe An cũng nhận ra điều gì đó không đúng, vừa nãy khó tính với bạn nhỏ quá mức, chỉ là do nàng vừa cố gắng tập trung lái xe vừa suy nghĩ cách giải quyết chuyện kia mà Lạc cứ nói chuyện làm nàng phân tâm, trở nên khó chịu vì bị làm phiền mạch suy nghĩ nên mới muốn bạn nhỏ im lặng.
Nhưng bây giờ lại không muốn bạn nhỏ im nữa, nhìn mặt bạn nhỏ như ai lấy mất sổ gạo vậy, An biết mình vừa làm cho đứa trẻ tự ái rồi.
⁃ Hôm nay em qua nhà chị Mỳ để làm dây đèn tiếp à ? Tôi qua đó để gặp Vicky, hôm nay Vicky về.
Vừa rồi bạn nhỏ nói gì thế nhỉ, An cố nhớ lại để trả lời bạn nhỏ.
⁃ Dạ
Lạc chả để tâm đến, vẫn nhìn qua cửa sổ hờ hững trả lời.
⁃ Em thích con mèo mập đó hả ? Chị Mỳ đem nó từ Mỹ sang đây, nuôi nó lâu rồi nên xa nó không chịu được.
An nhớ đến chú mèo mập kia, nó cực kỳ thích nàng nha, mỗi lần An đến là quấn theo An, người lạ khác ngoài Vicky và Mirranda ra nó chả thèm chơi với ai, có khi lại gần nó còn gầm rừ đòi cắn..Ủa mèo gì như chó vậy =.= Nhưng mà cũng lạ, lần trước đến nhà Mỳ gặp Lạc đang chơi với mèo mập, lần đó cũng là lần đầu sao mèo mập thân thiện như vậy,chắc do tưởng Lạc là đồng loại chăng.
⁃ Vậy ạ.
Lạc cũng dạ cho có, trong lòng vẫn buồn bực dù biết An đang nói chuyện lại nhưng cũng không để tâm, đứa nhỏ dỗi rồi.
Lại dừng đèn đỏ, An quay qua tìm gì đó nhưng lại đυ.ng đυ.ng vào người Lạc chứ không tìm trong ngăn kéo trong xe nữa.
⁃ Cô tìm gì thế ạ ?
Lạc bị đυ.ng trúng thì né người, nó tưởng nó ngồi lên hay gì đó.
⁃ Tìm công tắc
An nhìn thẳng Lạc cười,tay vẫn đặt trên vai Lạc.
⁃ Công tắc gì ạ ?
Lạc ngơ ngác hỏi, tự nhiên chủ nhiệm đại nhân cười tươi như thế chả hiểu chuyện gì. À mà cười như thế có phải tốt không,đẹp thế kia, lúc nãy nhăn nhó làm gì.
⁃ Công tắc nói, ai tắt cái đó của em rồi.
Đèn lại chuyển sang xanh, An chuyển tay từ vai lên hẳn đầu của Lạc xoa xoa. Như xoa đầu mèo mập khi nó làm nũng nàng vậy.
Lạc nhất thời bị đơ nên không trả lời được,cả người cũng không nhúc nhích được luôn, cứ để cho An xoa xoa vỗ vỗ.
An vui vẻ một tý rồi lại rút tay về, quay đầu xe đi đâu đó làm Lạc khẽ thở dài, vẫn chưa đến nhà chị Mỳ.
An rẽ xe đi đâu đó, Lạc mãi cúi đầu suy nghĩ không nhìn đường, lúc nghe tiếng máy xe dừng mới ngẩng đầu nhìn, đang ở hầm giữ xe rồi.
⁃ Đi vào
An quay người qua nói với Lạc, nhìn gương mặt đứa nhỏ mất hẳn vẻ hào hứng lúc đầu lên xe làm nàng cảm giác có lỗi một chút..
⁃ Thôi em ngồi đây đợi được ạ.
Lạc khẽ lắc đầu, sợ bị An lớn tiếng như vừa rồi nữa.
⁃ Đi vào với tôi, không để em trên xe được.
An không đợi Lạc trả lời đã mở cửa bước ra.
⁃ Em đứng đây đợi cho, không sao đâu.
Lạc cũng bước ra khỏi xe theo nhưng vẫn không chịu đi theo.
⁃ Đi ăn trưa, tôi đói rồi.
Bây giờ cũng gần xế chiều rồi chứ trưa gì nữa...
⁃ Nhưng em không..
Lạc chưa dứt câu đã bị cái lườm của An làm cho im bặt, thôi cứ bước theo, làm trái ý chủ nhiệm đại nhân lại bực mình nữa thì khổ. Đoạn đường đến nhà chị Mỳ sao gian nan quá !
⁃ Lâu quá mới thấy chị đến, hôm nay chị đi một mình ạ ?
Nhân viên vừa thấy An đã niềm nở đón tiếp và nói bằng tiếng Anh, đứa nhỏ kia đi hơi xa sau lưng nên anh nhân viên chỉ thấy có mình An.
⁃ Hai người, vẫn trong phòng nhé.
An quay người lại nhìn Lạc, ý bảo bạn nhỏ đi nhanh chân lên, bình thường nhanh nhẹn lắm mà.
Do đứa nhỏ vừa đi vừa nhìn xung quanh, đây là cái nhà hàng lúc nãy Lạc chỉ, lần đầu bước vào trong, hoành tráng thật ý, nhà hàng nổi tiếng có khác.
Lạc thôi không nhìn nữa, lủi thủi đi theo An không khéo bị lạc đường mất.
⁃ Lạc, em ăn gì ?
An nhìn menu xong rồi nhưng đứa nhỏ vẫn không động tay đến, mắt vẫn nhìn nội thất căn phòng.
⁃ Em không ăn ạ
Lạc quay qua trả lời An, không phải vì nó không đói, mà nó không muốn làm phiền An. Nó biết thức ăn trong đây không hề rẻ, lúc sáng đưa tiền nhà cho An, nàng đã không lấy bây giờ lại phiền nàng đến việc ăn uống thì không được.
An cũng không trả lời bạn nhỏ nữa mà gọi món với anh phục vụ,nói bằng thứ tiếng mà Lạc không thể hiểu, nó tự dịch là chủ nhiệm đại nhân đang gọi món cho mình nàng thôi.
⁃ Lạc
Đang im lặng bỗng nhiên An khẽ gọi tên đứa nhỏ, làm nó ngạc nhiên nhìn.
⁃ Có gì đâu mà em nhìn mãi thế ?
An khoanh tay ngả lưng vào ghế nhìn đối diện bạn nhỏ hỏi, miệng còn có ý cười.
⁃ Tại thấy đẹp ạ
Lạc ngại ngùng trả lời, nhà hàng được thiết kế phong cách Tây Âu rất lung linh nên đứa nhỏ được dịp mở mang tầm mắt.
⁃ Đừng nhìn nữa
An nhìn bộ dạng lần đầu tiên của Lạc thì nhìn có chút thương, đứa nhỏ thích thú mà không dám lộ ra vẻ mặt, sợ cái gì, sợ nàng chê cười sao. Không có nha..
⁃ Dạ
Lạc không hiểu tại sao việc nó nhìn cũng không cho, nó lại nghĩ An khó chịu gì nữa rồi nên tốt nhất nghe theo không trả lời là được. Cái tính chịu đựng riết quen..
⁃ Nói chuyện với tôi, sao lúc trên xe khen chỗ này ngon mà tới rồi không chịu ăn ?
An bắt chuyện, đem thắc mắc vừa rồi ra hỏi. Nàng có hẹn chiều tối đi ăn cùng hai người kia, một chút uống cà phê có thể đợi đến chiều chứ không hề đói. Chỉ là do lúc trên xe chợt nhớ đứa nhỏ muốn ăn chỗ này nên tiện đường dắt đi thôi. Ủa mà tiện đường chỗ nào? Chị phải quay đầu xe lại rõ ràng..
⁃ Em chỉ muốn nói với cô chỗ này ngon thôi chứ em không có muốn ăn
Lạc biết một bữa ăn ở đây có khi bằng nửa tháng nó đi làm ở tiệm cà phê, bằng hẳn một tháng tiền nhà, làm sao dám nghĩ đến chuyện ăn ở đây chứ.
⁃ Nhiều lúc trưa có khách hay gặp bạn bè tôi cũng đến đây ăn
An nhẹ nhàng nói, nàng muốn làm Lạc quên chuyện hồi nãy, đứa nhỏ lại rụt rè như trước.
⁃ À vậy ạ
Lạc nhát nói hẳn đi, không dám nói nhiều nữa, chỉ là hỏi gì nói đó.
⁃ Tôi la em nên em buồn à ?
An bỗng nhiên đứng dậy bước qua phía Lạc, ôn nhu lấy tay sờ nhẹ mặt đứa nhỏ.
Lạc vẫn cúi mặt nhưng An vừa đυ.ng mặt đã giật mình ngẩng mặt lên.
⁃ Tôi đang tập trung lái xe mà em nói làm tôi phân tâm nên tôi mới bực mình thôi, tôi không có ý ghét em đâu.
An giọng dịu dàng như dỗ ngọt con nít, còn nở nụ cười làm người khác say mê kia thì ai mà chịu nỗi.
⁃ Không sao ạ, em quên rồi.
Lạc mỉm cười nhẹ, nó thấy An như vậy cũng cho qua chuyện đó nhưng lòng vẫn cứ còn buồn buồn, thôi lần sau hạn chế đi nhờ xe An chủ nhiệm là được.
⁃ Ngoan, quên thật thì giỏi
An nghe tiếng gõ cửa thì bước về ghế ngồi, thức ăn đến rồi.
Lạc thấy anh phục vụ đem hai phần bò bít tết thơm lừng vào thì ngạc nhiên nhưng phải đợi anh ấy đi ra mới hỏi.
⁃ Cô ơi em không ăn mà..
Lạc khẽ nhíu mày, đã không muốn ăn còn bị ép. Ơ, không ăn đưa tui ăn nè. Ai ép tác giả ăn bít tết đeeeeeeee :">
⁃ Sao không ăn ?
An vừa nói tay vừa phẩy tấm khăn, chuẩn bị dùng bữa.
⁃ Em không muốn ăn..
Thật ra Lạc không có lý do gì, nói không đói là sai, vì nó đói thật, cũng đã quá trưa rồi mà. Nhưng kiểu bị làm cho không vui rồi không muốn ăn luôn.
⁃ Tuỳ em thôi..
An nhún vai, nàng không thích nói nhiều, ăn hay không mặc kệ em vậy.
Lạc không trả lời, nhìn dĩa bò trước mặt, rồi ngẩng mặt nhìn An, nàng đã đυ.ng nĩa rồi, cái thần thái thật là... Lạc vô thức ngắm nhìn An.
⁃ Không ăn thật đấy à ?
An đang ăn có cảm giác người khác nhìn mình thì hơi không tự nhiên.
⁃ Nhìn cô em lại muốn ăn
Lạc cười cười, ôi đồng chí, ý gì đấyyyyyyy, muốn ăn cái gìiiiiiii
Lạc cũng làm theo động tác của An vừa rồi, ung dung cầm dao nĩa, từ từ nhớ lại mấy cảnh người ta hay ăn trong phim Mỹ =))) Ôi thương thanh niên này quá.
⁃ Em thật là lạ !
Cả hai im lặng ăn được một lúc thì An lên tiếng. Lạc nhìn lên thì thấy An đang nhìn mình cười, nụ cười có chút ngạc nhiên có chút thích thú.
⁃ Sao vậy ạ ?
Lạc hoang mang, tưởng mình vụng về bị cười.
⁃ Nhìn em chả ai đoán được cả
Cả bản thân An còn đoán sai Lạc mấy lần, trong mắt An thì Lạc là đứa con nhà giàu cơ. Hiện tại ngồi ăn trước mặt An cũng vậy, từ cách ăn mặc chỉnh chu có phần vừa mắt, thanh niên suốt ngày thích mặc quần tây áo sơmi đơn điệu mà đủ đẹp. Cả cái phong thái ăn từ từ cũng toát lên cái gì đó cuốn hút, sẽ không có cái gì là "chợ chợ" như nàng nghĩ, vừa rồi nàng nghĩ Lạc không chịu ăn vì không biết ăn cách Tây nó như thế nào cơ, nàng lại sai, tự cười bản thân vậy.
⁃ À cái này em hiểu, nhiều người nói vậy lắm, em cũng không biết sao nữa
Đứa trẻ trả lời còn phá lên cười, thiệt luôn rất nhiều người nhầm, lúc xin việc lúc nào cũng bị người ta không tin, sau này làm chung rồi mới tin nó nghèo thiệt :))
⁃ Thấy món này so với mấy chỗ khác như thế nào ?
An thấy thì bình thường, nàng dùng bữa mấy chỗ khác ngon hơn cơ, nhưng đứa nhỏ lúc nãy chỉ quán này nên nàng vào thôi. Ơ, đứa nhỏ chỉ là vào á ? Cưng thế 0.0
⁃ Lần đầu em ăn đấy ạ
Lạc nó vui vẻ lên là vì được ăn ngon í, chút nữa phải khoe Khả và Minh mới được.
An sững lại, nhất thời không trả lời, nàng lại lầm, nhìn cách dùng dao nĩa quen thuộc vậy nghĩ là đi ăn nhiều lần mới đúng chứ, chẵng lẽ lại hỏi nữa thì kỳ, thôi khỏi hỏi. Em mệt chị quá, có hỏi hay không cũng suy nghĩ =))
⁃ Cái này là gì vậy cô ?
Lạc ghim vào một "khúc cây nhỏ", đó là trong suy nghĩ của nó.
⁃ Asparagus
An đáp lời, phản xạ của nàng là tiếng Anh, trả lời xong thì liền cười vì thấy mặt Lạc ngơ ngác không hiểu.
⁃ Tôi cũng không biết tiếng việt nó là gì.
An nói xong thì cũng cắn một miếng cho Lạc biết là ăn được, không những ăn được mà rất ngon, nhìn cái tia vui vẻ loé trong mắt đứa nhỏ là hiểu.
⁃ Chắc cô ít ăn đồ Việt ạ
Câu hỏi này vừa khẳng định vừa nghi vấn :)) Mà sao miệng từ Lạc nói ra thì mang nghĩa khẳng định nhiều hơn
⁃ Ừ ít ăn, đa số toàn mời đi ăn những nhà hàng như thế này.
An gật đầu, khách hàng của nàng toàn người nước ngoài, đương nhiên là không mời vào những quán xá việt rồi, cả Vicky cũng ít ăn đồ Việt, cô nàng Mirranda thì khác, toàn ăn đồ Việt, nhưng ít khi An đi cùng lắm, nàng thích ăn ở nhà hơn.
⁃ Do cô không thích đồ Việt ạ ?
Cái này là hỏi nèee, đứa nhỏ bật công tắc nói nhiều lại rồiiiii
⁃ Thích đồ Việt lắm, nhưng ăn không thấy an toàn.
An trả lời thật lòng, nàng quan tâm vệ sinh thực phẩm lắm nha, ít ăn đồ linh tinh lắm.
⁃ Em thấy cô hay đặt cơm..
Lạc hiểu ra vấn đề là chủ nhiệm đại nhân là người thích sạch sẽ
⁃ Ừ chỗ đó đảm bảo vệ sinh nhưng mà ít làm món việt
An vừa nãy ra ý định gì đó, miệng bỗng nhiên cười nguy hiểm.
⁃ Thế thì cô tự nấu ăn ạ
Lạc trêu, nó nghĩ An chả biết nấu ăn đâu, nó thì lại khác, rất thích nấu ăn, nấu khá nữa là khác, nhưng vì tình hình kinh tế nên mới ăn mỳ gói suốt thôi.
⁃ Tôi có thời gian sao
An thấy thời gian nấu nướng để dành làm chuyện khác còn có thể làm ra tiền, nhưng chính nàng sau này phải thay đổi cái ý nghĩ đó !
⁃ Vậy tìm một người đến nhà nấu cho cô ăn là được, cô yên tâm rồi
Lạc nói xong còn gật đầu tán dương ý kiến đó của nó
⁃ Cũng đang nghĩ như vậy
An cười vừa ý hơn nhưng Lạc không nhận thấy,nó đang cúi mặt ăn rồi.
⁃ Lạc, đi học về rồi nấu cơm cho tôi đi
An nhớ Lạc đi học về sẽ nằm ngủ rồi mới đi làm, thời gian ngủ đó dành nấu ăn cho nàng thì được rồi.
⁃ Ơ ? Cô giỡn á ?
Lạc dừng ăn lại, không tin vào tai mình, nó vừa nêu ý kiến thôi mà, đâu cần làm liền vậy đâu.
⁃ Quyết định vậy nhé !
An nhướng mày cười, cái kiểu ok xong rồi không bàn nữa đấy. An biết Lạc dễ nghe lời lắm,đứa trẻ nói vậy chứ kêu là đứa trẻ làm thôi.
⁃ Cô dám giao cho em sao..
Lạc thầm than, thôi tiêu đời rồi, nhưng không thể phủ nhận là Lạc có chút thích thú, cố gắng sắp xếp thời gian một chút là được. Dù gì cũng ở nhà chủ nhiệm đại nhân, nàng yêu cầu nấu bữa ăn cũng không có gì quá đáng, không thể từ chối.
⁃ Em ra ngoài nghe điện thoại chút ạ.
Lạc chỉ chỉ ra cửa, An gật đầu thôi, nàng ăn xong rồi, đợi Lạc vào thì thanh toán thôi.
Lạc ra ngoài vừa trả lời điện thoại vừa đi tìm anh phục vụ. Là chị Mỳ hỏi tại sao chưa đến nữa, sắp tới giờ đấu game rồi, đến nhà giúp Mỳ làm dây đèn là chín,còn việc chơi game là mười.
Lạc nhìn tờ phiếu thanh toán mà ê cả đầu, lúc trưa dậy có đưa An tiền nhà nhưng nàng chả thèm lấy còn cười mình ngốc, cũng may bỏ túi theo, vừa đủ để trả bữa ăn này. Lạc nghĩ đơn giản là An không lấy tiền nhà thì mình mời nàng đi ăn để trả. Nghĩ vậy cho đỡ đau lòng, ôiiiiiii, một bữa ăn bằng nửa tháng đi làm, huhu Lạc ơi là Lạc.
Sau khi trấn tĩnh bản thân sau cơn khủng hoảng Lạc mới đi về phòng :))))
⁃ Xong chưa ? Đi thôi trễ rồi
An nhìn đồng hồ, cũng thắc mắc sau Lạc đi lâu vậy, nàng cũng vừa đi rửa tay bước về phòng.
⁃ Chị Mỳ cũng mới gọi em...Em trả rồi ạ
Lạc thấy An định nhấn chuông gọi phục vụ thì đưa tay chụp lại, tình cờ chạm tay nhau, ahihi
⁃ Ai cho trả mà trả ?
An ngạc nhiên, làm gì có chuyện để con nít trả tiền cho người lớn chứ.
⁃ Ơ em tự trả thôi ạ
Lạc thấy mặt An có vẻ hơi hơi gắt nhỉ.
⁃ Em muốn mời cô thôi mà
Lạc thấy tình hình không ổn, tay vịn cánh tay An cười cười lấy lòng.
An nhíu mày đẩy ra rồi bước thẳng ra ngoài đi về phía hầm xe chả nói năng gì với Lạc, làm đứa nhỏ bước theo không kịp. Bây giờ có kêu anh phục vụ để trả tiền lại cũng không được, làm vậy thì hơi kỳ, cũng không cần thiết để trở nên khó coi như vậy.
Lạc không hiểu sao An lại như thế, chỉ mời nàng một bữa thôi mà, có cần sinh khí như vậy không. Lạc cảm thấy lòng tốt bị tổn thương nha.
An mở ví lấy ba tờ màu xanh dương đưa cho Lạc, nàng biết rõ sự tốn kém của bữa ăn vừa rồi, đối với nàng là bình thường, nhưng với Lạc thì khác.
⁃ Em không lấy
Lạc đẩy tay ra.
⁃ Cầm lấy.
An lại đẩy về phía Lạc, đứa nhỏ cứ né. Ơ huhu, nó không lấy thì cho em nè, kéo cửa kính quăng cho em đi chị ơi, tác giả nghèo :(
⁃ Em nói không lấy mà, em mời cô một bữa không được hay sao.
Lạc cố gắng tránh An nhét tiền vào túi mình.
⁃ Em còn nhỏ đâu cần thể hiện như thế.
An bực dọc lên tiếng, nàng mới chính là người chở Lạc đến đó thì người trả là nàng, không hiểu sao đứa nhỏ lại giành trả như vậy, trong lúc nóng giận có lỡ lời sai một tý, nàng dùng từ thể hiện là không đúng rồi, thông cảm đi, người ta đâu dùng tiếng việt nhiều. Nhưng đứa trẻ hiểu chuyện kia bị nàng làm chạnh lòng rồi, nó chỉ muốn trả ơn thôi à, chứ có ý nghĩ thể hiện gì đâu.
⁃ Cô khi dễ em có bữa ăn cũng trả không nổi à ?
Tới phiên Lạc cọc rồi, nhưng nó vừa nói lại vừa cười cười, nụ cười tự giễu.
An khựng lại, nhìn thấy Lạc cười trả lời rồi quay mặt qua chỗ khác, nàng cảm nhận được sự tủi thân của đứa nhỏ rồi, hình như mình nóng giận vô cớ quá.
An dần lấy bình tĩnh lại, đứa nhỏ cũng đang giữ bình tĩnh, cố gắng kìm chế lại, cái kiểu tức muốn khóc í . Chả hiểu sao có ý tốt lại bị nghĩ như thế, lại bắt đầu miên man nghĩ xấu An có ý khi dễ coi thường mình. An nào có ý đó đâu...
⁃ Tôi không có ý nói thế đâu
An khều vai Lạc, cả hai im lặng một lúc, xe cũng chưa nổ máy, An thấy Lạc lấy tay dụi mắt, tinh ý nhận ra không phải do bụi mà đứa nhỏ cố che giấu thôi. Tự nhiên lại thấy đau lòng, bản thân vừa làm chuyện có lỗi, hoặc thấy đứa nhỏ như vậy thì xót.
⁃ Không sao ạ, em quen rồi
Đứa nhỏ lắc đầu cười, cái kiểu cười nhếch miệng cho có, cố tỏ ra không có chuyện gì nhưng lại lộ vẻ chua xót. Ừ thì quen với chuyện bị người ta khi dễ rồi, có thêm cô nữa chả sao.
⁃ Quen cái gì chứ !
An chưa hiểu, nhưng nói xong lại nhớ lại hôm qua đứa nhỏ say, có nói nó giỏi nhất là chịu đựng, ai khinh ai coi thường ai ức hϊếp riết rồi quen, không phản kháng cũng không để ý tới nữa.
Lạc không trả lời, cúi mặt bặm môi lại,vai có hơi run nhè nhẹ. Tấm phòng ngự cuối cùng bị vỡ rồi, vì nó nghĩ An sẽ không khi dễ nó như những người khác, ít nhất cũng có người đối xử tốt với nó thật, nhưng mà sai rồi.. Lạc không muốn An thấy mình thảm hại như vậy nên mở cửa xe bước ra.
⁃ Đừng như vậy
An giật mình bước ra theo, chạy qua kéo Lạc vào ghế sau xe.
Lạc cũng chả phản kháng gì, nó chỉ định đứng ngoài hít chút không khí thôi, trong xe ngột ngạt quá, nhưng chưa kịp hít thở gì thì lại bị An kéo vào, lại còn ôm mình vào lòng, muốn ngộp thở luôn vậy đó, nhưng mà...ấm... Tui cũng muốn ôm, cho tui vào trong xe đi, oahuhu.
⁃ Xin lỗi nhé, cô không có ý nói Lạc như vậy đâu, ý cô là Lạc còn nhỏ, muốn mời thì mời cái gì nhỏ nhỏ thôi, đừng có suy nghĩ nhiều mà buồn.
An hiểu được trong lòng đứa nhỏ như bão tố rồi mà vẻ mặt bên ngoài vẫn như không có chuyện gì, nàng chỉ muốn xoa dịu điều đó thôi, vô thức ôm lấy Lạc. Và cũng là lần đầu tiên nàng xin lỗi đứa nhỏ, dù nhiều lần có hơi quá đáng với Lạc cũng dỗ ngọt rồi thôi, nhưng lần này An cảm thấy mình tổn thương đứa nhỏ thì phải
Thấy Lạc im lặng, An cũng không đẩy ra mà một tay xoa lưng, một tay xoa đầu đứa nhỏ, cái điều mà nàng chưa từng làm với ai cả. Lần đầu nàng dành hết sự ôn nhu cho một người nàng coi là xa lạ. Nàng chỉ muốn dỗ dành đứa nhỏ trong lòng, mặc kệ xung quanh có ai nhìn đi chăng nữa.
Lạc từ buồn tủi,ngạc nhiên,ấm lòng rồi chuyển qua đơ. Nó ngàn lần cũng không tưởng có một An tình cảm đến thế. Cũng chả nghĩ đến chuyện An ôm mình vào lòng, Lạc nhớ An ghét đυ.ng chạm mà. Nó vô thức ghì chặt An hơn, đã quá lâu rồi nó không được ai đó ôm, bỗng dưng thèm cái hơi ấm mà nó khao khát đã lâu, tham lam níu giữ An một chút.Dường như cơn bão trong lòng đã tan thật rồi.
An cũng không vì vậy mà khó chịu, nàng hiện tại không có cái quyền gì khó chịu, người nên khó chịu với nàng là Lạc mới đúng. Hành động ôm này chỉ dành với những người gần gũi, nàng tự ý ôm như thế Lạc không phản kháng, nhưng biết đâu là có ghét hay không, bản thân nàng ghét đυ.ng chạm thì người khác cũng có quyền ghét vậy. Nhưng nghĩ lại, Lạc trẻ con không chấp nhất mấy chuyện đó, chỉ có nàng già rồi nên khó chiều.
⁃ Ngoan nha, đừng giận cô, Lạc là đứa trẻ vui vẻ mà, đừng như thế này cô không quen.
An tiếp tục xoa xoa vỗ vỗ, thật ra mùi thơm trên người Lạc cũng làm nàng rất dễ chịu.
Lạc quên mất là giận cái gì rồi, chỉ biết vùi đầu vào vai An cảm nhận hơi ấm, cái thứ ấm áp mà nó thiếu thốn bấy lâu nay. Dù có mấy lần đau lòng có Khả ôm nhưng lần này rất khác. An mềm mại và thơm hơn Khả, nếu không phải nói là quyến rũ hơn nhiều. Khả mà biết được nó giận cho coi, tui sẽ chạy đi méc anh Khả. Nãy giờ tui đứng ngoài xe nhìn cảnh này tui chảy nước mắt quài mệt quá huhu.
An không dám đẩy ra, nhưng cái không khí ngột ngạt và nóng làm nàng cũng hơi không thoải mái, Lạc đang tham lam nhưng cũng nhận ra, thôi thì cũng đủ rồi vậy.
⁃ Em quên rồi ạ
Lạc lên tiếng, giọng có hơi khàn, An cũng hiểu ý buông ra. Nhìn thấy phiến mắt đứa nhỏ có hơi hơi hồng hồng thì tự trách bản thân.
⁃ Quên thật chứ ?
An vừa nói tay vừa kéo cửa kính xuống chút cho không khí đỡ ngộp, tay còn lại vẫn đặt trên vai Lạc.
⁃ Cho ôm một cái nữa mới quên hết ạ
Lạc nửa đùa nửa thật, ừ thì nó còn quyến luyến cái hơi ấm đó thật.
⁃ Nhõng nhẽo
An cười mắng yêu nhưng cũng kéo đứa nhỏ vào lòng, ừ thì nàng cũng thích cái mùi hương đó nên không từ chối, nàng cũng biết nàng không nên từ chối.
*Tui đang cố gắng chui qua cửa kính xe để được ôm*
Cả hai cứ ôm nhau như vậy một lát rồi cũng tự động buông nhau ra, nhìn nhau cười ngượng ngùng, sau đó lại tiếp tục đi đến nhà chị Mỳ.
⁃ Em vào trước nhé, cô mua đồ rồi vào sau.
An dừng xe cách nhà Vicky một chút, nàng không muốn cho họ biết hai người đi cùng nhau.
⁃ Dạ
Lạc hiểu ý nên đi vào trước, vừa đứng trước cửa đã gặp chị Vicky.
⁃ Em đến giúp Mirranda làm dây đèn à ?
Chị Vicky đang bực mình bước ra cửa thì gặp Lạc
⁃ Dạ
Lạc cứ auto dạ thôi
⁃ Để ngoài vườn đấy, à mà, em đừng rủ chị Mirranda chơi game nữa nhé.
Vicky cứ nghĩ người cầm đầu chuyện chơi game là Lạc, bạn nhỏ gặp ở thuyền, người chỉ Mirranda chơi game, làm suốt ngày cô nàng ôm điện thoại luyện game. Nàng cũng đang bực mình vì chuyện đó.
⁃ Em không rủ nữa, em xin lỗi.
Lạc hơi bất ngờ vì thái độ của chị Vicky nhưng thôi nó không trách, chắc cũng do quen rồi, nó có rủ đâu, người suốt ngày rủ nó chơi là chị Mỳ mới đúng.
Lạc không đôi co, thấy chị Vicky bỏ vào nhà thì tự đi về phía vườn loay hoay làm một mình, làm cho xong chuyện rồi về.
An đem cà phê vào nhà cho hai người kia, ngồi nói chuyện công ty với Vicky cả buổi, không thấy Lạc nên cũng quên mất đứa nhỏ có ở đây. Nó đang ở ngoài vườn sắp xong rồi.
⁃ Cũng sắp chiều rồi chị An ở lại một chút đi ăn luôn nhé.
Mirranda vui vẻ rủ, khác hẳn vẻ mặt u tối của Vicky, cô nàng vừa tìm được một quán mỳ cay nghe nói rất ngon.
⁃ Ừ
An gật đầu, nàng ít khi từ chối cô nàng này lắm.
⁃ Lạc Tử, đến lúc nào vậy ?
Lạc từ ngoài vườn đi vào, nó làm xong rồi nha.Mèo mập đang nằm trên đùi An nhìn nó meo một cái chứ không thèm chạy lại, còn quẩy quẩy đuôi mừng.
⁃ Em làm xong rồi í, chị ra xem đi
Lạc chỉ tay ra vườn
⁃ Ừ để chị xem, em ngồi nghĩ chút đi lấy sức mình chiến game
Mirranda hí hửng chạy ra vườn, chị Vicky cũng đi ra theo.
⁃ Em không chơi đâu
Lạc nói, không dám chơi đâu,ngồi cho mát xíu rồi về.
⁃ Nãy nói đến nhà chơi game với chị Mỳ mà giờ sao không chơi ?
An nhìn Lạc hỏi, đứa nhỏ đang ngồi dưới sàn,tay chọc mèo mập đang nằm trên đùi mình, hai đứa nhỏ cứ giỡn với nhau.
⁃ Thôi em không dám chơi đâu,chị Vicky không thích em chơi với chị Mỳ.
Lạc vô tư nói, tay vẫn nghịch mèo, thích thú vì ghẹo được nó lắm cơ.
⁃ Sao lại không thích ?
An hỏi nhưng Lạc lo giỡn với mèo mập cười khúc khích không trả lời, mèo mập bị ghẹo bực quá nhảy khỏi người An, quay qua tấn công Lạc rồi nha, hai đứa cứ lăn lộn dưới sàn làm An cũng cười theo.
⁃ Đẹp quá Lạc ơi.
Mirranda từ vườn bước vào, vui vẻ vỗ tay, Lạc lúc này mệt quá nằm dứoi sàn, mèo mập cũng mệt nhưng nằm đè lên người Lạc, nó mập đè lên vậy hơi khó thở nhưng Lạc cưng cũng không đẩy ra.
⁃ Chị chịu là được rồi, em về đây ạ, em có việc.
Lạc mau chóng rút lui, gần đây có tiệm net, cũng sắp đến giờ thi đấu game rồi nên nó chạy đây.
⁃ Ủa sao vậy ? Chị nói làm xong chơi game mà
Mirranda ngạc nhiên.
⁃ Em rủ chị An đi ăn rồi giờ đòi chơi game để chị An đợi à ?
Vicky tự nhiên kiếm chuyện với Mỳ, rõ ràng ý Mỳ là đợi An bàn chuyện xong với Vicky thì mới đi,thời gian đó đủ cho Mỳ và Lạc chơi game rồi, Vicky tự nhiên to tiếng với Mỳ làm cô nàng nổi nóng cãi lại. Nhưng cả hai cãi nhau bằng tiếng anh Lạc cũng chả hiểu gì hết.
⁃ Em về nhé cô
Vì cả hai vào phòng nói chuyện với nhau nên Lạc rút trước.
⁃ Ừ , về nhà học bài đó
An vừa ngồi chơi với Bóng,chú mèo mập, vừa đọc tài liệu trên bàn. Đọc xong hết đống giấy tờ rồi mà Mỳ với Vicky vẫn chưa cãi xong. Nàng đoán biết được kết quả rồi nên nhắn tin Vicky là về trước, bữa sau ghé, ráng vượt qua cơn bão trong gia đình :))) Nàng quá hiểu tính Mỳ mà.
⁃ Lạc nghe
Lạc đang ngồi chơi game thì có điện thoại,nghe máy liền chưa kịp xem ai gọi đến.
⁃ Đang ở đâu vậy ?
An nghe đầu dây bên kia rất là ồn ào
⁃ Em đang ở quán
Lạc chạy ra ngoài để bớt ồn
⁃ Về học bài mai thi kìa
An khẽ nhắc, hôm nay đứa nhỏ bỏ thi.
⁃ Nhưng mà...
Lạc không muốn về
⁃ Đang ở đâu đó ?
An nói thế làm Lạc phải chỉ tên đường rồi vào
quán tính tiền, phải về học bài hic hic.
Lạc nhìn đống chữ trên bàn mà loạn cả mắt, còn An đang ngồi sofa đọc sách, một người thư giãn một người giãn cả cơ.
⁃ Cô ơi em ra quán trà sữa với Khả nhé, Khả bảo ra đó cho mượn đề cương cho học.
Lạc lon ton chạy lại ngồi dứoi chân An.
⁃ Kêu Khả đem lại đây cho em mượn cũng được vậy.
An không có ý định từ chối bạn nhỏ, lại cười cưng chiều làm Lạc chột dạ.
⁃ Khả rủ em ra ngoài đó chơi game á cô
Lại tự khai, thanh niên đôi lúc thật thà quá đáng.
⁃ Vậy không cho đi, kêu Khả đem lại đây đi
An giả bộ nghiêm mặt lắc đầu, sau đó lại cười xoa đầu bạn nhỏ, biểu hiện của bạn nhỏ nhìn cưng quá đi mất. Chị ơi em cũng muốn được xoa đầu...
⁃ Vậy trong lúc đợi cô cho em mượn ipad được không ạ ? Dù gì cũng phải đợi Khả đến đưa mới học mà..
Lạc lay chân An năn nỉ
⁃ Được
An gật đầu đưa ipad kế bên cho bạn nhỏ.
Thế là người ngồi trên sofa đọc sách, người ngồi dưới sàn chơi game, bên cửa sổ, ông mặt trời cũng gói đồ về nhà ngủ...
---
Trời ơi đau tay quá , đọc đã luôn nha mấy bạn :)))))) Ủng hộ ủng hộ đi rồi có chap sớm =)))))) Toàn ngọt không à , chưa nghĩ ra idea ngược bạn nhỏ đây =))) Au đang rất hường phấn và tưng tửng :))))) Hẳn 6230 chữ luônnnnnn đó