Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 693: Hối hận khi biết anh không? (13)

Khi Thịnh Thế từ sân bay quốc tế thủ đô đến sân bay nào đó cách gần huyện A, đã là mười hai giờ trưa, bởi vì nơi đó lệch về phía nam, nên nhiệt độ cao hơn Bắc Kinh rất nhiều, Thịnh Thế cởϊ áσ khoác ngoài ra, anh đón một chiếc taxi, sau khi lên xe, bác tài xe taxi hỏi thăm Thịnh Thế đi đâu.

Thịnh Thế không do dự chút nào liền mở miệng nói: “Huyện A.”

Bác tài xe taxi hoài nghi quan sát Thịnh Thế, ánh mắt đó giống như là nhìn quái vật, “Cậu bạn trẻ này, cậu đùa giỡn chứ, từ nơi này đến huyện A ít nhất phải mất năm giờ, hơn nữa bây giờ huyện A đang xảy ra động đất, vì để tránh ảnh hưởng việc lưu thông cứu viện của quốc gia, những người bình thường như chúng ta không thể đi qua được.”

Thịnh Thế hoàn toàn không nghe thấy bác tài taxi rốt cuộc nói những gì, chỉ là nhìn ông ta không có ý muốn lái xe, thì tiếp tục lặp lại một lần: “Tôi muốn đi huyện A.”

“Không phải là tôi không muốn chở cậu, là thật......”

Bác tài taxi vừa mới nói một nửa, trước mặt ông liền bị ném một xấp tiền giấy màu đỏ thật dày, ông ta sửng sốt một chút, nhìn Thịnh Thế.

“Đủ chưa?” Thịnh Thế hỏi một câu, nhìn thấy bác tài taxi vẫn chưa có hành động, liền rút ra vài tấm thẻ trong bóp, nói: “Những tấm thẻ này đều không có mật mã, bác hãy cầm tất cả đi, bây giờ đưa tôi đến huyện A.”

Bác tài taxi muốn kiếm tiền, do dự một lát, nói: “Như vậy đi, tôi có thể chở anh đến đâu được thì hay đến đó, như vậy được không?”

Thịnh Thế gật đầu một cái, nói: “Được.”

Thật sự giống như bác tài taxi đã nói, khi bon đến chỗ còn cách huyện A khoảng hơn 100 cây số trên quốc lộ, liền bị chặn lại.

Bác tài taxi khổ sở nhìn Thịnh Thế, nói: “Thật sự không phải là tôi không chở cậu... Cậu hãy nhìn xem, ở đây có nhiều quân nhân đang canh giữ ngăn cản không để cho qua.”

Thịnh Thế giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều, khoảng cách đến huyện A còn có một hơn trăm cây số, anh khẳng định không thể đi qua, anh ngồi trong taxi, trầm tư một hồi, liền móc điện thoại di động ra gọi một điện thoại.

Bên ngoài đang mưa, sau khi Thịnh Thế nói chuyện điện thoại xong, vẫn ngồi trong xe taxi không nói chuyện, nhìn vẻ mặt anh thật bình tĩnh, chỉ là ngón tay không ngừng gõ lên đầu gối của mình, tiết lộ sự nóng ruột của anh.

Bên trong xe rất yên tĩnh, bác tài taxi có chút nhàm chán, ông ta quan sát Thịnh Thế một chút, phát hiện dáng vẻ ăn mặc của anh đều rất xa hoa, không nhịn bắt đầu tò mò.

Nhìn người này không giống như là đi làʍ t̠ìиɦ nguyện, người bình thường muốn đi tình nguyện đều phải đi thành đoàn.

Bác tài taxi không kiềm chế được mở miệng, “Cậu đến khu vực gặp nạn gì vậy?”

Thịnh Thế mím môi, trầm mặc một hồi thật lâu, mới nói: “Tìm người.”

Bác tài taxi cũng không nói gì nữa, qua khoảng chừng mười phút, phía sau quốc lộ có một chiếc xe quân đội đang chạy đến, vững vàng dừng lại phía sau xe taxi, sau đó một người giống như lãnh đạo bước xuống từ trên xe, trong tay cầm một cái dù, đi tới bên cạnh xe taxi, gõ một cái lên cửa sổ xe, Thịnh Thế nâng mắt liền hạ cửa sổ xe xuống.

Người đứng ở bên ngoài, liên tiếp khách khí nhìn về phía Thịnh Thế nói: “Là anh Thịnh phải không?”

Thịnh Thế gật đầu một cái, liền đẩy cửa xe ra bước xuống.