CHƯƠNG 667: LÉN LÚT SỜ CŨNG RẤT Kí©ɧ ŧɧí©ɧ
Anh hôn cô giống như không có ý nghĩ muốn dừng lại, hôn đến mức môi của cô có chút tê dại, cũng không thấy anh có ý nghĩ thôi.
Tô Ánh Nguyệt không thể không nhấc chân đá anh: “Anh… Ưm…”
Ai biết nụ hôn của người đàn ông đó càng dữ dội hơn.
Tô Ánh Nguyệt có chút xấu hổ, giơ tay nhéo mạnh vào eo của anh, miệng cũng không lưu tình, hung hăng cắn anh.
“Hừm…”
Người đàn ông đau đến mức hít một hơi, tạm thời rời khỏi cánh môi của cô, có điều hơi thở vẫn có chút nặng nề như cũ.
Tô Ánh Nguyệt cũng không tốt hơn chỗ nào, hơi thở của cô không đều, nhưng cô biết tính cách của người đàn ông này, sợ anh lại tiếp tục, bèn thở hổn hển gọi tên của anh: “Trần Minh Tân!”
Trong bóng tối, Trần Minh Tân cởi chiếc mũ ra, áp sát với trước mặt của Tô Ánh Nguyệt, lại hôn nhẹ lên cánh môi của cô, sau đó mới lên tiếng: “Vừa rồi không phải không nhận ra anh sao?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cả người Tô Ánh Nguyệt lập tức thả lỏng.
Mặc dù trước đó cô đã chắc chắn người này chính là Trần Minh Tân, nhưng bây giờ nghe thấy giọng nói của anh, trong lòng mới bình tĩnh lại.
Cô hậm hực nói: “Em nếu như không nhận ra anh, sẽ để mặc anh vác em vào phòng?”
Trần Minh Tân không có vui khi Tô Ánh Nguyệt nhận ra anh từ sớm, ngược lại hưng sư vấn tội: “Cầm áo ngoài của người đàn ông khác đến gặp anh? Hửm?”
Nói đến chuyện này, trong lòng Tô Ánh Nguyệt cũng có chút bất mãn.
Áo nỉ Trần Minh Tân mặc trên người là kiểu liền mũ, Tô Ánh Nguyệt vừa giơ tay, thò vào trong lớp áo của anh, nhéo vào eo của anh: “Trở về sao không liên lạc với em, còn kêu An Hạ lừa em ra, còn dọa em như vậy!”
Vừa rồi ở trên hành lang, trong khoảnh khắc cô bị Trần Minh Tân vác đến vai, cô thật sự đã bị dọa sợ.
“Lén lút trở về, không thể để người khác biết được.” Trần Minh tân biết mình trước đó đã dọa cô, mặc cô nhéo, ngược lại còn có tâm trạng đùa: “Không cảm thấy lén lút sờ cũng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao?…”
Tô Ánh Nguyệt vội vàng cắt ngang lời nói của anh: “Anh… im miệng cho em!”
Người đàn ông này có thể biết xấu hổ một chút được không?
Cô còn chưa nói cái gì, anh ngược lại càng lúc càng nhả nhớn.
Tô Ánh Nguyệt biết, ở phương diện này, cô không phải đối thủ của Trần Minh Tân, dứt khoát không trả lời.
“Anh thả em xuống.”
“Không thả.”
Trần Minh Tân nói xong, lập tức bế cô lên.
“Anh muốn làm cái gì, bữa tiệc còn chưa có kết thúc, em phải trở lại đó!”
Trần Minh Tân đặt cô lên giường, hai tay ở bên sườn của cô, phủ người xuống nhìn cô: “Làm cái gì? Lâu như vậy không gặp mặt, đương nhiên phải từ từ nói chuyện rồi.”
Ngữ khí nghe không có bệnh gì, ngược lại còn rất nghiêm túc.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt biết, anh bây giờ nhất định đang cười.
Anh muốn làm cái gì cô đương nhiên biết, còn giả vờ nghiêm chỉnh với cô.
Cơ thể của Tô Ánh Nguyệt nửa nằm trên giường, chân thả xuống dưới cạnh giường, cô thuận thế nhấc chân đá anh: “Đi mở đèn!”
Ánh đèn hắt từ bên ngoài cửa sổ vào vẫn rất tối, cô cũng không nhìn rõ mặt của anh.
Lần này, Trần Minh Tân không tiếp tục nói nhiều, đứng dậy đi mở chiếc đèn nhỏ ở đầu giường.
Ánh sáng dịu tỏa ra, đường nét trong bóng tối ở trước mắt trở nên rõ ràng hơn.
Trần Minh Tân mở đèn xong, quay người nhìn Tô Ánh Nguyệt, thấy cô đã lật người ngồi dậy, đi đến trước mắt nhẹ nhàng sờ đầu của cô, kết quả vừa sờ thì thấy cứng cứng.
Anh nhướn mày, thu tay lại, trong ngữ khí mang theo chút ghét bỏ: “Trên tóc là thứ gì vậy?”
“Anh không phải muốn nói chuyện với em sao? Nói ngắn gọn, em còn phải trở lại bữa tiệc cái đã.” Tô Ánh Nguyệt đung đưa hai chân, hai tay chống người cô lên, nụ cười có chút xấu xa.
Nhưng Trần Minh Tân không kiêng nể, anh giơ tay đẩy cô lại trên giường, trực tiếp đẩy váy của cô lên: “Không được về đó.”
“Này, anh đâu có quyền phản đối!” Tô Ánh Nguyệt hốt hoảng ra tay ngăn cản.
“Anh chỉ muốn từ từ nói chuyện với em.” Giọng nói của Trần Minh Tân mang theo một tia ám muội.
Nhưng, Tô Ánh Nguyệt biết, anh đang nói linh tinh nhưng trong thái độ nghiêm túc.
Rõ ràng bản thân anh không nghiêm chỉnh, lại cứ nói là lỗi của cô.
Và kết quả, đương nhiên Trần Minh Tân chiếm thế thượng phong.
Tô Ánh Nguyệt dùng lời hay ý ngọt, cuối cùng hứa với Trần Minh Tân, cả đêm nay sẽ tùy theo ý anh thì mới thả cô về sảnh tiệc.
Bởi vì thời gian quá gấp gáp, Tô Ánh Nguyệt cũng chưa kịp hỏi anh sao lại đột nhiên trở về.
Lễ phục đã bị nhăn không thể mặc được nữa, Tô Ánh Nguyệt đang không biết đi đâu tìm một bộ lễ phục khác.
“Mặc cái này.”
Trần Minh Tân không biết từ đâu lấy ra một chiếc hộp, bên trong không nghi ngờ gì nữa chính là một bộ lễ phục.
Tô Ánh Nguyệt đang muốn đưa tay nhận lấy, tay đưa ra được một nửa, cô bỗng sực nhớ ra điều gì đó, sắc mặt đỏ lên, hung hăng lườm anh, một tay giật lấy chiếc hộp rồi đi vào nhà vệ sinh.
Người đàn ông không biết xấu hổ này, anh chắc chắn trước đó đã nghĩ sẽ cùng cô… Nếu không, anh sao chuẩn bị trước cả lễ phục chứ?
Người ngoài đều đồn đại Trần Minh Tân là thiên tài trong giới tài chính mấy chục năm mới thấy một người, năng lực siêu vượt, cái gì mà ưu nhã cao quý, dù sao mọi lời khen ngợi đều được dùng hết lên người anh.
Cô cảm thấy, điểm mạnh nhất của Trần Minh Tân chính là không biết xấu hổ, chuyện gì cũng nghĩ linh tinh.
Khi cô thay bộ lễ phục mới bước ra, Trần Minh Tân đã khoanh tay đứng trước cửa, rõ ràng đang đợi cô.
“Mau về đó, kêu Chính Thành chăm sóc Mộc Tây.”
Tô Ánh Nguyệt hơi sững người: “Anh không gặp anh ấy sao?”
Thần sắc trên mặt của Trần Minh Tân hơi ngưng trệ, anh xoay người lại, chậm rãi đi đến bên giường: “Khi em dẫn cậu ấy đến, anh ở cửa của Ngọc Hoàng Cung đã thấy cậu ấy, anh rất nhanh phải trở về nước J.”
Anh rất nhanh phải trở về, ở đây không được mấy ngày.
Mộc Tây không thấy anh vẫn tốt hơn, thấy anh rồi, lại không lỡ.