“Tạt nước, ngất đi thì tạt tiếp, các cậu tra tấn thế nào cũng được hết, chỉ cần đừng để chết người thôi!”
Đường Nại không quay người lại, chỉ lạnh lùng cất giọng nói, trong giọng nói lạnh căm của anh không hề vương chút tình cảm nào cả, cứ như những kẻ trước mặt chỉ là con sâu cái kiến thôi vậy.
Nghe cậu Đường nói như vậy, đám người đứng cạnh bên làm gì dám hó hé thêm chữ nào, chỉ lục tục gật đầu đồng ý một cách cung kính.
Hai mẹ con Cơ Tích Tương đứng cạnh đấy nghe thấy thế, gương mặt bọn họ trắng bệch, cơ thể run rẩy, đến cuối cùng chỉ còn nghe thấy tiếng xin tha thảm thiết của họ, cho đến khi Đường Nại kêu ngừng, mọi người trong phòng đều không dám lên tiếng nữa.
“Cậu chủ!”
Một hồi lâu sau, Vũ Đàm nhìn hai mẹ con đang nằm rũ rượi trên mặt đất, bị tra tấn đến mức không ra hình người, mới gọi Đường Nại đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Xong rồi à?”
Đường Nại chậm rãi quay người lại, ánh mắt lạnh lùng toát ra hơi lạnh giá, anh mở miệng hỏi.
“Dạ!”
Đường Nại đảo mắt nhìn hai người đang nằm rũ rượi trên mặt đất bằng ánh mắt lạnh lùng, khóe môi nhếch lên, giống hệt như nụ cười của ác ma khát máu.
“Được lắm, vất vả rồi, Vũ Đàm, thưởng!”
Tâm trạng của Đường Nại rất tốt, mặc dù những vết thương này chẳng sá là gì so với vết thương trên người Mông Mông, nhưng nhìn thấy những kẻ đã tra tấn Mông Mông bị tra tấn thành thế này, tâm trạng của anh vẫn rất vui.
“Đây là sáu tỷ, các cậu tự cầm đi chia đi!”
Vũ Đàm đưa tấm chi phiếu cho bọn họ, nói với gương mặt lạnh lùng.
“Dạ, cảm ơn cậu Đường!” Mấy người bọn họ nhìn thấy Đường Nại đưa tấm chi phiếu cho mình, nhất thời vui vẻ liên tục nói cảm ơn Đường Nại, gương mặt ai nấy đều hớn hở vô cùng.
Sáu tỷ lận đấy, món tiền này không nhỏ chút nào!
“Nhớ cho kỹ, sau khi bước chân ra khỏi đây thì phải quên hết những việc đã xảy ra trong tối nay, chứ bằng không…chết!”
Ánh mắt lạnh lẽo như dao của Đường Nại đảo qua người bọn họ, toát ra vẻ nguy hiểm và uy hϊếp.
“Cậu Đường yên tâm đi, đêm nay chúng tôi không hề đến đây!”
Lời bọn họ khiến cho Đường Nại hài lòng gật đầu, Vũ Đàm đưa mắt ra hiệu với bọn họ, bọn họ lập tức rời khỏi căn phòng.
Trong căn phòng, Đường Nại khẽ nhíu mày, không khí nặng nề khiến cho anh khó chịu.
“Những gì cần chụp có chụp được chưa?”
“Xin cậu chủ yên tâm, những gì nên chụp đã chụp được rồi ạ!”
“Gọi phóng viên rồi?”
“Dạ!”
Đường Nại hài lòng gật đầu, ánh mắt lạnh lùng của anh toát ra vẻ hung dữ, sâu thẳm như đầm nước.
Lạnh lùng nhếch môi, nở nụ cười mỉa mai, anh cầm áo khoác trên ghế sô pha mặc lên nguời, đi ra khỏi phòng bằng dáng vẻ quý tộc, giống hệt như bậc vương giả cao cao tại thượng vậy.
Thậm chí trước lúc đi ra còn không buồn quay lại nhìn hai mẹ con Cơ Tích Tương đang nằm trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng của anh đáng sợ như ác ma, nhưng lại có vẻ sang trọng và khoan thai khiến người khác phải đố kị.
“Bảo bọn họ mai phục ngoài cổng trước đã, tiện thể gửi mấy tấm hình chụp ban nãy cho công ty truyền thông top đầu đi!”
“Dạ, thưa cậu chủ!” Vũ Đàm đáp.
“Tiện thể sửa sang một phần cho tôi, bây giờ nhà họ Cơ đang lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, chi bằng thổi cho ngọn lửa này bùng lên mạnh mẽ hơn, rửa thêm một tập ảnh nữa, gửi cho Cơ Nghị, tôi tin rằng ông ta sẽ rất vui khi nhìn thấy cái này!”
Đôi mắt đen sâu hút của Đường Nại ánh lên nụ cười khát máu hung ác, máu lạnh vô tình.
Vũ Đàm nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ như Satan Diêm Vương trên gương mặt của cậu chủ, anh ta không khỏi thấy bi thương thay cho nhà họ Cơ.
Ui, đắc tội ai không đắc tội, lại đi đắc tội với người đàn ông không thể đắc tội nhất trong kinh đô, đúng là tự tìm đường chết!
Nếu như đã tính toán cả cậu chủ, vậy thì hai mẹ con nhà họ Cơ cũng xem như ‘trộm gà không được còn mất nắm thóc rồi!”
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Đường Nại giao lại tất thảy mọi chuyện cho Vũ Đàm, còn bản thân mình lại nhảy lên xe, phóng vun vυ't đến Long Hiên Hào Đình, nhìn thấy căn phòng trên tầng hai vẫn còn sáng đèn, anh lập tức thấy mềm lòng.
Cảm giác nhung nhớ nồng đậm dâng lên trong lòng anh như thủy triều.
Chiếm đoạt hết cả thân thể và trái tim, Đường Nại xuống xe, không khỏi nhanh chân bước, đi thẳng một mạch lên tầng hai trong căn biệt thự, vẻ băng giá trên gương mặt đã tan đi, chỉ còn sót lại sự yêu chiều và dịu dàng khi được gặp người yêu mà thôi.
Đèn trong phòng ngủ trên tầng hai vẫn còn sáng đèn, cánh cửa khép hờ.
Dưới ánh đèn, cô gái mảnh mai ấy đang cầm chiếc khăn lông trắng lau tóc, gương mặt xinh xắn của cô có vẻ dịu dàng.
Có ánh đèn soi chiếu, dường như cô không còn lạnh lùng như mọi khi nữa, mà lại tỏa ra hương vị quyến rũ, Đường Nại nhìn đến ngẩn ngơ, đến hít thở cũng quên mất, anh đứng lặng ngay cửa phòng, lặng lẽ nhìn người phụ nữ bận rộn bên dưới ánh đèn, trong lòng dậy lên cảm giác ấm áp không thể diễn tả nổi bằng lời.
Đường Nại im lặng một hồi lâu, rồi chậm rãi đi đến bên cạnh Mông Chỉ Nghi, không vội vàng như lúc anh về nhà, bây giờ anh chỉ muốn im lặng nhìn người phụ nữ trước mặt mình mà thôi.
Nhìn gương mặt xinh xắn của cô, nhìn mái tóc dài dịu dàng ấy, nhìn tất cả những thứ thuộc về cô, dường như muốn hấp thu hết vào xương cốt.
Cánh tay thon dài nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể Mông Chỉ Nghi, cảm thấy dường như lòng mình trở nên yên tĩnh hẳn, trái tim vốn đang đập loạn lập tức bình tĩnh trở lại.
Người phụ nữ này có ma lực như thế đó, dường như chỉ cần cô ấy ở bên, anh bèn cảm thấy yên tâm.
Mông Chỉ Nghi cảm thấy hương thơm thanh mát quen thuộc phả vào mặt, pha lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt, rất thơm. Cô ngừng lau tóc, muốn quay người nhìn Đường Nại đang ôm chặt lấy mình.
“Mông Mông, đừng cử động, để anh ôm em một lát!
Đường Nại vùi hết cả gương mặt mình vào trong gáy Mông Chỉ Nghi, tham lam hít hà hương thơm trên người cô, mùi hương ấy khiến cho anh thoải mái đến lạ.
Mông Chỉ Nghi thảy tay xuống, cầm khăn lông trong tay, im lặng để Đường Nại ôm mình vào lòng, mùi thơm thanh mát xộc vào mũi cô, khiến cô tham lam hít thêm vài hơi.
Vì có mùi thơm này mà trái tim vẫn luôn trống trải của cô được lấp đầy, cảm thấy rất đỗi bình yên.
Mông Chỉ Nghi tựa người vào lòng Đường Nại, im lặng dụi vào người anh.
Đường Nại rụt tay về, ôm Mông Chỉ Nghi càng lúc càng chặt, dường như muốn ôm cô vào trái tim của mình vậy.
Anh đang thấy đau lòng, đau đến nỗi trái tim muốn chảy máu, thương xót từng vết thương mà người phụ nữ trong lòng anh từng chịu đựng, nhớ đến những đau khổ đã từng kéo đến với Mông Chỉ Nghi, Đường Nại chỉ mong mình có thể xé nát tất cả người nhà họ Cơ.
Chỉ có mình anh biết, chắc chắn Mông Mông của anh sẽ muốn tự mình báo thù hơn. Mà anh luôn luôn ủng hộ cô, cho dù cô đi bao xa, chỉ cần cô quay đầu nhìn lại, chắn chắn anh sẽ đến sau lưng cô trong nháy mắt.
Không có ai trên đời này có thể ức hϊếp Mông Mông của anh, không ai có thể làm hại Mông Mông của anh, anh sẽ không tha thứ cho tất cả những người có ý đồ với cô một cách dễ dàng.
Cô là tính mạng của anh, chỉ khi cô bình yên thì anh mới thấy yên tâm.
Hai người họ không nói gì, chỉ có căn phòng lạnh lẽo chợt trở nên ấm áp, hai tâm hồn cô đơn trống trải liền kề bên nhau, làm chiếc bóng hắt lên tường càng đẹp đẽ hơn nữa.