Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái

Chương 110: Rót hết

Mẹ Cơ vừa cầu xin vừa lôi kéo Cơ Tích Tương và nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng chắn trước cửa với ánh mắt cảnh giác.

Lúc này bà mới thật sự luống cuống

Vốn chỉ là muốn gài bẫy Đường Nại, khiến anh phải giúp đỡ nhà họ Cơ vượt qua cửa ải khó khăn hiện tại nhưng không ngờ lại bị Đường Nại chơi lại một vố.

Mẹ Cơ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.

"Vậy sao, có ác ý hay không thì phải lục soát mới biết được!"

Đường Nại lạnh lùng lên tiếng, rồi gật đầu với Vũ Đàm đứng đối diện, giọng nói của anh lạnh lùng, đanh thép chẳng khác nào ma vương tới từ địa ngục.

"Lục soát cho tôi!"

Vũ Đàm liếc mắt khinh thường mẹ Cơ đang run lẩy bẩy vì sợ hãi cùng Cơ Tích Tương đã sớm mơ hồ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Mấy gã đàn ông cao to đang đứng chắn trước cửa liền tiến về phía mẹ Cơ và Cơ Tích Tương, gương mặt của hai người họ vô cùng hoảng hốt, mẹ Cơ thì sợ đến mức vội vã lùi về sau.

Trên người bà ta dù gì cũng đang giữ đồ lấy từ chỗ người bạn, nếu như bị bọn họ lục soát được thì không biết Đường Nại sẽ đối phó với hai mẹ con họ thế nào đây, không được nhất định không thể bị lục soát ra được.

Mẹ Cơ hoảng hốt, lùi mãi đến khi đυ.ng phải vách tường, bà dựa lưng vào tường và nhìn gã đàn ông đang ngày càng áp sát, bà ta cơ hồ đã bị dọa sợ đến mức mồ hôi nhễ nhại tuôn khắp gương mặt được trang điểm nhẹ của bà khiến cả khuông mặt bóng nhẫy.

"Không được, các người không được lục soát tôi, Đường Nại cậu làm vậy là phạm pháp!"

Mẹ Cơ sợ hãi hét lớn.

"Bà muốn tranh luận với tôi về luật pháp ngay tại đây à, Đường Nại này chính là luật, soát đi!”

Giọng điệu lạnh lùng của Đường Nại lộ rõ sự hung ác và nham hiểm khiến con tim của mẹ Cơ dần lạnh lẽo theo. "Xoạt…."

Mười gã đàn ông chia làm hai nhóm, một nhóm lục soát mẹ Cơ còn một nhóm thì lục soát Cơ Tích Tương.

Cảm giác được hơi thở lạnh lẽo áp sát, Cơ Tích Tương hiển nhiên là xấu hổ, mất khống chế rên lên, hơi đàn ông vây quanh khiến cơ thể cô ta dần nóng lên, cực kỳ khó chịu, thần trí cũng dần mơ hồ theo.

"Anh Nại, ha ha, anh đẹp trai quá đi, em rất thích anh!"

Cơ Tích Tương cười rất quyến rũ, toàn bộ quần áo trên người cô ta đều bị mấy gã đàn ông lột sạch, nên lại càng khiến cô ta khẽ rên không ngớt.

"Cậu Đường, trên người cô ta không có!"

Gã đã lục soát Cơ Tích Tương thấy cô ta bắt đầu mơn trớn cơ thể của gã với vẻ mặt ma mị quyến rũ thì suýt chút nữa là mất kềm chế nhưng có Đường Nại ở đây nên gã không dám tự tiện ra tay.

"Cậu Đường, trên người của người phụ nữ này có thứ gì đó!"

Mấy gã đàn ông lục soát mẹ Cơ đã tìm được một cái lọ nhỏ màu đen trong túi của bà ta và đưa nó cho Vũ Đàm.

Vũ Đàm mở ra ghé mũi vào vào ngửi thử nhưng chỉ ngửi thoáng qua.

Tuy rằng người của Thiên Ảnh vệ từ nhỏ đã tiếp xúc với đủ thứ trên đời nên đã sớm luyện được một thân bách độc bất xâm, tuy nhiên Vũ Đàm vẫn giữ một mức độ cảnh giác nhất định.

"Cậu chủ, là thuốc ảo giác!"

Vũ Đàm ngửi ngửi rồi xem xét một lúc xong quay qua nhìn Đường Nại.

"Thuốc ảo giác!"

Nghe thấy cái tên, Đường Nại liền cười khẩy ra vẻ khinh thường, anh nhìn mẹ Cung với sắc mặt nguy hiểm khiến bà ta sợ nhũn cả chân, ngồi phịch xuống đất.

Quần áo trên người bị xé rách, đống mỡ trên người cũng run run theo động tác ngồi phịch xuống đất của bà ta, đặc biệt là vòng eo càng khiến người ta không dám khen lấy một lời.

Có điều lúc này đây, mẹ Cơ đâu còn để ý gì đến đống mỡ trên người mình nữa, bởi hiện tại ánh mắt của bà ta đang ngập tràn sự e sợ nhìn về phía Đường Nại chẳng khác nào một tên ma vương cực kỳ hiểm ác và lạnh lùng khiến cho con tim của bà ta phải run rẩy.

"Nếu bọn họ thích thứ này như vậy chì cho họ uống đi, khỏi phải lãng phí, muốn mua được thứ này cũng tốn không ít tiền đâu!"

Ánh mắt nham hiểm của Đường Nại lóe lên một tia sát ý, máu lạnh bạo tàn.

Đã sớm biết hai mẹ con nhà này chẳng phải thứ tốt lành gì rồi, hóa ra là ở đây chờ anh, muốn cho anh uống bình ảo giác này, sau đó sẽ cùng cô hai nhà họ Cơ làm ra chuyện gì đó, tốt nhất là loại chuyện có thể lên tiêu đề trên báo sáng mai, đưa anh vào tròng.

Nhưng quan trọng hơn hết là Mông Mông của anh cũng sẽ vì chuyện này mà rời bỏ anh. Vừa nghĩ tới những chuyện ấy Đường Nại liền hận không thể phanh thây xẻ thịt mẹ Đường và Cơ Tích Tương.

Có điều cứ phanh thây hai mẹ con họ như vậy thì quá dễ cho họ rồi.

Đường Nại cười sằng sặc, ánh mắt tàn bạo, máu lạnh cùng với nụ cười quái dị chẳng khác nào một tên ác ma khiến cho mẹ Cơ nhìn thấy liền toàn thân run rẩy, dập tắt luôn cả những đốm lửa nhỏ vừa mới nhen nhóm trông cơ thể bà ta.

"Không được, không được uống, chúng tôi không muốn uống, cậu Đường, chúng tôi sai rồi, cậu tha cho chúng tôi đi, cậu Đường, cầu xin cậu mà!”

Thời khắc này mẹ Cơ mới thật sự sợ hãi, liên tục quỳ trên mặt đất hướng phía Đường Nại cầu xin tha thứ, lớp trang điểm xinh đẹp trên gương mặt của bà ta đã sớm bị nước mắt làm cho tèm lem, xấu xí chẳng khác nào mặt quỷ.

"Tôi buông tha cho các người nhưng các người liệu có từng buông tha cho Mông Mông của tôi không!"

Đường Nại lạnh lùng cười, trong đáy mắt lóe lên một tia gϊếŧ chóc ấy đang ngập tràn sự tàn nhẫn và căm thù.

Khi Mông Mông của anh đang phải chịu đựng những dằn vặt mà ngườ cũng chịu không được thì bọn họ có từng tốt bụng mà bỏ qua cho cô ấy không?

Không có!

Không có, nếu không có, thì tại sao anh phải buông tha cho hai ả đàn bà muốn gài bẫy hãm hại người phụ nữ của anh chứ.

"Đừng, đừng…”

Mẹ Cơ sợ hãi, liên tục run rẩy.

"Rót hết, sau đó các người cứ liệ đó mà làm!"

Giọng nói của Đường Nại lạnh lẽo, ngập tràn sự nguy hiểm nhưng lại nghe đơn giản như đang nói chuyện ăn cơm.

Và chỉ trong chốc lát, mười người đó liền y theo chỉ thị của Đường Nại mà làm.

"Ực, ọe…"

Vũ Đàm giao lọ thuốc ảo giác ấy cho mấy gã lực lưỡng để bọn họ vạch miệng mẹ Cơ và Cơ Tích Tương ra, đổ thuốc vào, Đường Nại chỉ là lẳng lặng quan sát, ánh mắt ngập tràn sự nguy hiểm, nín thở quan sát hai người họ đang đau đớn khổ sở.

Cơ Tích Tương đã sớm ngây ngô, không chút giãy dụa, trái lại còn cười ngu ngơ với vẻ mặt quyến rũ, còn mẹ Cơ thì giãy dụa vài cái, nhưng bà ta làm sao địch lại mấy gã đàn ông cường tráng ấy được nên cuối cùng vẫn bị đổ hết nửa chai thuốc ảo giác vào miệng dưới sự cưỡng ép của mấy gã lực lưỡng.

Sau khi đổ hết bình thuốc ảo giác thì ai cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Vũ Đàm đi tới bên cạnh Đường Nại, đứng yên trước cửa sổ, toàn thân bị khuất lấp trong bóng tối.

Anh ta cùng Đường Nại ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ đang tản mát những sắc màu rực rỡ, Đường Nại móc ra một điếu thuốc và đốt, sự im lìm, ảm đạm có phần lạnh lùng ấy xuyên qua làn khói mù mịt, giống như là đang quan sát một thế giới mơ hồ.

Không lâu sau, hai người liền nghe thấy trong phòng cất lên từng thanh âm không mấy hài hòa, hơi thở hổn hển xen lẫn những tiếng rêи ɾỉ khiến người ta ngại ngùng vang lên dồn dập.

Ngay từ đầu bởi vì có Đường Nại khiến cả căn phòng bị bao trùm trong sự lạnh lẽo nên mấy gã đàn ông lực lưỡng ấy không dám hết mình nhưng khi thấy Đường Nại vẫn không nói tiếng nào thì họ liền thả lỏng, xem như không có Đường Nại đứng bên cửa sổ.

"Cậu Đường, hai người họ đều ngất rồi!"

Một lúc sau, một gã lực lưỡng quay sang thở hổn hển nói với Đường Nại ý muốn hỏi tiếp theo nên làm gì.