Cô đứng ở trước cửa.
Không bước vào trong.
Bịt chặt mắt lại.
Bầu không khí đầy mùi thơm của sữa tắm, Cố Uyên không ngờ Tô Ngọc Kỳ đang tắm, cô nhớ những gì thấy được lúc nãy bèn mím môi, người đàn ông này, cho dù vừa tắm xong cũng không thể không mặc quần áo chứ!
Một bàn tay ướt đẫm đưa ra lấy điện thoại trong tay cô.
Tô Ngọc Kỳ nhìn vào cuộc gọi đến trên điện thoại, khẽ cau mày, bước đến trước cửa sổ bắt máy, trùng hợp nhấn vào nút loa, giọng nói của Tống Ánh San từ phía bên kia vang ra, cô ta muốn vai diễn nữ chính của một bộ phim, người đàn ông “ừm” một tiếng: “Anh biết rồi, anh sẽ bảo Hoàng Hưng xử lý giúp em.”
Dứt lời bèn cúp máy rồi ném điện thoại lên giường, cầm khăn lên lau tóc và nhìn thoáng qua Cố Uyên đứng trước cửa, vành tai người phụ nữ ửng đỏ, bịt chặt mắt lại, hơi thở càng mờ ám thì càng tôn lên vẻ đơn thuần của cô, nếu một người đang ngụy trang, vậy làm sao có thể ngụy trang lâu đến vậy...
Hai người đã cư xử một khoảng thời gian, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, Tô Ngọc Kỳ ngày càng cảm thấy người vợ “Lưu Thanh Vũ” của anh dường như... Không giống với những gì điều tra được trong tài liệu.
Cô chưa từng chạm vào thẻ phụ để trong ngăn kéo của anh.
Cô cũng không hề giống những quý bà hào môn, đánh bạc, dạo phố, mua quần áo trang sức túi xách, cô rất ít đeo những trang sức đó, ăn mặc khá mộc mạc.
Cũng hiếm khi trang điểm.
Bất kể thích hay ghét cô, Tô Ngọc Kỳ không thể không thừa nhận, mặt mộc của cô trông rất thoải mái.
Anh cau mày: “Nè, cô là đầu gỗ sao? Đi tắm đi.”
Cố Uyên cũng muốn tắm, mặc bộ đồ dính đầy rượu vang này khiến cô rất khó chịu, nhưng cô không có quần áo để thay.
Thậm chí đồ ngủ cũng không có.
Tô Ngọc Kỳ đứng dậy, thắt một chiếc khăn tắm quanh eo, anh đi qua đó cau mày nhìn rượu vang trên chiếc váy của cô, bên ngoài đang mưa, trên người đầy mùi nước mưa, không tắm đợi cảm lạnh hay sao?
Người đàn ông nắm lấy tay cô, để tay cô xuống, Cố Uyên nghiêng mặt: “Anh Tô, tôi đi phòng khác tắm.”
“Thật lôi thôi.” Tô Ngọc Kỳ đưa cô vào phòng tắm, khóa trái cửa phòng tắm từ bên ngoài: “Bẩn chết đi được, tắm sạch sẽ hãy ra đây!”
Cố Uyên đập cửa vài lần.
Cô thở dài, rũ mắt xuống nhìn con mèo tai cụp cũng đi theo vào, nó đang liếʍ móng vuốt một cách duyên dáng, cô khom lưng xuống xoa nhẹ khuôn mặt béo gậy của nó: “Sao em cũng vào đây.”
Tô Ngọc Kỳ đang định đi, nghe thấy bên trong vang ra tiếng rì rào, cách âm trong phòng tắm rất bình thường, anh mở cửa ra thì thấy trong lòng Lưu Thanh Vũ đang ôm con mèo tai cụp, mèo tai cụp đang cọ cọ ngực cô, thoải mái mà meo lên một tiếng.
Người đàn ông “ha” một tiếng, đưa tay nắm lấy cổ con mèo, bước ra phòng tắm và đóng cửa lại.
Tô Ngọc Kỳ ném con mèo lên giường: “Kiều, sao mày lại ở đây!”
Anh đã nuôi con mèo này được một năm, mấy hôm nay nhà dì giúp việc trong biệt thự có việc nên xin nghỉ phép.
Hôm nay khi về đây anh tìm khắp phòng làm việc vẫn không tìm được.
Không ngờ lại trốn trong phòng khách.
Con mèo cụp tai luôn cảm thấy cái tên “Kiều” này là một sự nhục nhã đối với mình, nó là một con mèo đực, nhưng người đàn ông này cứ gọi nó là Kiều!!
Không thể nhịn, không thể nhịn nữa.
A Kiều liền xù lông lên.
Tô Ngọc Kỳ đưa tay chọc nó: “Nè, có phải tao nên làm phẫu thuật triệt sản cho mày không, đúng là một con mèo háo sắc.”
Kiều sững sờ, lập tức “meo” lên một cách dịu dàng, đi qua cọ đầu vào cánh tay Tô Ngọc Kỳ.
“Mày mà có gan nhìn lén cô ta tắm, ngày mai tao sẽ hẹn làm phẫu thuật triệt sản cho mày liền!” Tô Ngọc Kỳ vuốt ve cái đầu lông.
“Meo.” Không dám.
Cố Uyên bị bao vây bởi làn nước nóng ấm áp và tắm thoải mái, ở đây gần như không có bất kỳ đồ dùng phụ nữ nào cả, nhưng sữa tắm rất thông dụng, dầu gội đầu nam, phong cách phòng tắm thuộc kiểu châu Âu sang trọng, tông màu lạnh trắng đen.
Cố Uyên tắt vòi sen.
Nắm chặt chiếc khăn lông màu xám trong tay.
Cô không có quần áo.
Trên đó đã dính đầy rượu vang, bộ đồ bị vấy bẩn không thể mặc được nữa.
Một chiếc áo sơ mi nam màu đen đang được treo trên giá áo bên cạnh bệ rửa mặt ở bên ngoài phòng tắm, chắc là áo của Tô Ngọc Kỳ thay ra, chiếc áo tối nay anh mặc hình như là màu đen.
Cố Uyên bước qua đó, cầm lấy chiếc áo sơ mi nam lên ngửi, trên đó đầy hơi thở độc đáo của người đàn ông, không giống mùi nước hoa của đàn ông, nói không nên lời, không khó ngửi.
Cô hơi do dự, đảo mắt nhìn xung quanh, ngoại trừ chiếc áo sơ mi này thì không còn áo khác nữa, đợi đến khi những giọt nước trên người khô đi, Cố Uyên cắn môi, đỏ mặt thay chiếc áo đó vào.
Cô mở cửa phòng tắm và ló đầu ra.
Tô Ngọc Kỳ đang dựa vào đầu giường đọc báo, trên sống mũi cao thẳng đang đeo một cặp mắt kính gọng bạc, nghe thấy âm thanh, anh liền ngước mắt nhìn cô.
“Ơ... Ông Tô... Anh có quần áo nào ở đây không... Tôi...” Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ vang ra.
Người đàn ông khẽ ngước cằm lên, giọng nói trầm lắng: Tự mình đến tủ áo xem đi.”
Cố Uyên thở phào nhẹ nhõm, đi ra ngoài, nhanh chóng đi đến tủ quần áo và mở ra, thấy bên trong toàn là áo vest áo sơ mi nam cùng một màu...
Ở đây không có bất kỳ đồ dùng phụ nữ nào cả.
Một tia sáng nóng bỏng chiếu vào lưng cô, Cố Uyên cảm nhận được và không khỏi rùng mình.
Áo sơ mi của người đàn ông không ngắn, nhưng chỉ vừa đủ che lại phần mông của cô, cô vừa gội đầu xong còn chưa kịp sấy tóc, những giọt nước dần dần chảy xuống cổ cô, hơi lạnh.
Cố Uyên nhanh chóng lấy máy sấy tóc rồi bước vào phòng tắm.
Sấy khô một nửa, cô thực sự...
Không muốn ra ngoài nữa, thậm chí trong đầu Cố Uyên còn suy nghĩ, hay là để cô ngủ trong phòng tắm một đêm cũng được.
Trong phòng tắm quá ngột ngạt, hơn nữa vừa mới tắm xong, bên trong toàn là hơi nước, làn da của người phụ nữ trở nên hồng hào.
Tay nắm cửa hơi chuyển động từ bên ngoài.
Cố Uyên giật nảy mình.
Cửa phòng tắm là kính mờ nên Cố Uyên thấy được một bóng người đang đứng bên ngoài, người đàn ông lên tiếng: “Mở cửa.”
Cố Uyên chỉnh đốn lại quần áo sau đó mở cửa ra.
Không khí ẩm ướt.
Khuôn mặt trắng nõn của người phụ nữ ửng hồng, giống như một trái đào mọng nước, Tô Ngọc Kỳ nhìn thoáng qua và đưa tay lôi cô ra ngoài: “Cút qua đó ngủ đi.”
Người đàn ông bước vào phòng tắm.
Đóng cửa lại.
Cố Uyên lần đầu tiên đến đây, phong cách trang hoàng xa lạ mà sang trọng, vẫn là tông màu lạnh trắng đen, phòng ngủ của người đàn ông không hề có một chút cảm giác tươi mới sáng sủa, cảm giác đầu tiên cho người nhìn chính là đen tối.
Cô nằm trên giường, đắp chăn lại.
Khi cửa phòng tắm mở ra, cô nhắm chặt mắt lại.
Ở nơi xa lạ này, cô vốn không ngủ được.
Trước khoảng thời gian này, cô hiếm khi có thể ngủ thϊếp đi nhanh chóng.
Tô Ngọc Kỳ tắt đèn rồi nằm xuống.
Nhắm mắt lại nhưng không ngủ được.
Nơi xa lạ, đêm mưa xa lạ, chỉ có người đàn ông bên cạnh này... Là quen thuộc với cô.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Cố Uyên mở to mắt ra, hơi thở hơi dồn dập rồi nhìn vào màn đêm đen kịt.
Cô cử động, sau đó ngồi dậy.
Vào lúc cô muốn xuống giường, Tô Ngọc Kỳ chợt mở mắt ra nắm lấy tay cô, giọng nói khàn đặc, hơi khó chịu: “Làm gì.”
Nhận thấy trong lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi.
Tô Ngọc Kỳ ngồi dậy.
“Anh Tô, có... Có thể bật đèn sáng lên một chút không? Sẽ không ảnh hưởng anh nghỉ ngơi đâu, chỉ cần sáng một chút là được.”
Trong giọng nói của người phụ nữ chan chứa thành phần run rẩy, mang theo sự van xin không thể lơ là, sống lưng cô thẳng tắp, mơ màng nhìn vào bầu trời như màn đêm vô tận.
“Cô sợ bóng tối?”
Đây là kết luận anh đúc kết được.
Anh đưa tay kéo cô vào lòng, vốn chỉ muốn ôm cô nhưng khi ôm cơ thể mềm mại này vào lòng, cô đang mặc áo sơ mi của anh, trên đó còn vương vấn mùi thuốc lá nhàn nhạt, là mùi trên người anh, mà lúc này kết hợp với hương thơm độc đáo của người phụ nữ.
Mang theo một cảm giác tác động vô cùng mạnh mẽ.
Khiến tâm trạng của Tô Ngọc Kỳ nhất thời hỗn loạn, du͙© vọиɠ bên dưới đang gào thét, anh bật đèn trên đầu giường lên, trong nháy mắt ánh sáng chói lòa, Cố Uyên híp mắt lại và cảm nhận ánh sáng.
Một nụ hôn rơi xuống gò má, Tô Ngọc Kỳ trở mình để cô xuống giường, cả người đè cô xuống, du͙© vọиɠ đã thức tỉnh ở bên dưới đang ma sát bụng cô dần dần di chuyển xuống dưới.
Cố Uyên trợn tròn mắt, đẩy ngực anh ra: “Anh Tô...”
Anh hôn rất tỉ mỉ, phác họa gò má của người phụ nữ, cuối cùng ngậm lấy tai ngoài của cô, hôn lên tóc cô, từ từ phác họa dọc theo quai hàm của cô.
Cố Uyên muốn đẩy anh ra, nhắm mắt lại, cô nhớ đến đứa bé đã mất đi vào tối hôm đó: “Anh Tô, tôi không muốn làm...”
Nhìn cận cảnh khuôn mặt của Tô Ngọc Kỳ, trong lòng cô có chút cay đắng, đứa bé đó, có lẽ cả đời này anh không bao giờ biết được.
Sự tồn tại mãi mãi không tồn tại.
Nỗi đau đớn đêm hôm đó chỉ có một mình cô biết.
Nếu đã định sẵn phải ra đi, tại sao còn phải tước đi một cách tàn nhẫn như thế, mặc dù bác sĩ đã nói đứa bé đó là do sức khỏe cô nên không giữ được, nhưng tại sao phải ra đi một cách tàn nhẫn như vậy.
“Nhưng cơ thể cô nói với tôi rằng cô muốn.” Những lời nói của người đàn ông in sâu vào tai cô.
Cố Uyên khẽ cười, từ chối với giọng điệu nhẹ nhàng: “Du͙© vọиɠ của cơ thể, không phải là tôi muốn, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên ngoài là phản ánh của bản năng sinh lý.”
Trên người đau, trong lòng cũng đau.
Cô nằm trên chiếc giường lớn lót đầy ga trải giường màu xám, mặc chiếc áo sơ mi màu đen, nút áo trên ngực được người đàn ông cởi hơn nửa ra, để lộ làn da trắng tuyết, cô rất trắng, Tô Ngọc Kỳ luôn biết rõ, nhưng sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác đầy mạnh mẽ này khiến mắt anh tối sầm lại.
“Nhưng, tôi muốn làm.” Kể từ lần trước chạm vào cô, anh đã không làm với cô một khoảng thời gian rồi, anh không có phụ nữ ở bên ngoài, lúc này anh không thể kiểm soát được.
“Anh không thích tôi, anh chán ghét tôi, làm chuyện này với một người phụ nữ không thích, anh không cảm thấy ghê tởm sao?”
Cô hiếm khi khéo ăn nói như thế, xưa nay cô luôn ôn hòa nhu mì.
Sự phản kháng của cô cùng với sự từ chối trong mắt cô khiến Tô Ngọc Kỳ sững sờ.
Người phụ nữ này, bộ dạng miệng mồm lanh lợi như thế cũng khá thú vị.
Anh nâng eo cô lên rồi kéo xuống dưới: “Ghê tởm hay không là chuyện của tôi, thích hay không cũng là chuyện của tôi, tuy tôi không thích cô nhưng tôi không có sở thích bao dưỡng tình nhân ở bên ngoài, theo trách nhiệm mà nói, tôi chỉ có một người phụ nữ là cô.”
Cố Uyên sững sờ.
Mặc dù Cố Uyên có chút bất ngờ, trước kia cô từng nghe thím Từ nói rằng anh ta là một người rất có trách nhiệm, chính vì lầm tưởng mình đã xảy ra quan hệ với Tống Ánh San nên mới muốn cưới cô ta, nhưng Cố Uyên không ngờ...
Bên ngoài anh không có phụ nữ nào khác.
Sao có thể được.
Cô nói nhẹ nhàng: “Anh có thể tìm cô Tống, tôi sẽ không nói với ông nội bà nội đâu.”
Người đàn ông giễu cợt: “Mợ Tô như cô thật rộng lượng đấy.” Anh giữ chặt cổ tay cô hơn: “Người phụ nữ này có phải không hiểu tiếng người không? Tôi đã nói rồi, tôi chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác!”
Bao gồm cả Tống Ánh San.
Mặc dù những năm nay anh dung túng Tống Ánh San ở lại bên cạnh anh, nhưng anh không hề chạm vào cô ta, chỉ duy nhất một lần, chính là đêm hôm đó...
Anh không được tỉnh táo.
Những năm nay, Tống Ánh San ở bên cạnh anh, anh từng đến căn hộ của Tống Ánh San, cô nam quả nữ ở chung một nhà, nhưng anh quả thật chưa từng chạm vào cô ta.
Cũng không biết bị gì.
Đối với Tống Ánh San, anh không hề có ham muốn đó.
Cố Uyên không muốn anh chạm vào cô trong tình huống này, cô không làm được, cô không thể làm chuyện này với anh như không có chuyện gì trong khi đứa bé đã mất đi.
Cô là người, cô cũng sợ đau.
Cô không làm được, không làm được rõ ràng biết trong lòng anh chỉ có Tống Ánh San, mà với cô chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng, còn phải làm những chuyện hoan ái này với anh.
Cho dù chọc giận anh cũng được, Cố Uyên thà anh đuổi cô ra khỏi nơi này, cô thà đi một mình trong đêm mưa tối mù bên ngoài.
“Anh Tô, anh có phụ nữ ở bên ngoài hay không và thích ai thì đó là quyền tự do của anh, không phải do tôi rộng lượng.”
Bởi vì cô không phải Lưu Thanh Vũ.
Chỉ là một người phụ nữ thay thế Lưu Thanh Vũ gả cho anh mà thôi.
Dòng máu toàn thân của người đàn ông đang gào thét lên, cô càng kháng cự thì anh càng muốn chinh phục, Tô Ngọc Kỳ xoay mặt cô lại, siết lấy cằm cô: “Tự do?” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang ra: “Lưu Thanh Vũ, cô không thích làm với tôi đến vậy sao.”
Đây là sự phản kháng hiếm khi của Cố Uyên, hàm răng trắng cắn chặt môi, giọng nói cô không nặng nhưng rất rõ ràng: “Phải.”
Một chữ rất đơn giản.
Không nói năng rườm rà.
Người đàn ông bỗng bật cười, sự lịch sự nho nhã trong nháy mắt bắt gặp phải đôi mắt trắng đen rõ ràng của Cố Uyên: “Nhưng tôi cứ muốn làm với cô!” Anh nói một cách bình thản, không hề có bất kỳ thăng trầm nào, khóe miệng nở một nụ cười lịch sự nhưng Cố Uyên đã nhận ra sự dữ tợn trong mắt anh.
Nút áo sơ mi màu đen vẫn còn một hai nút chưa cởi ra, Tô Ngọc Kỳ cũng không còn kiên nhẫn, anh xé toang ra, hai nút áo văng ra rơi xuống thảm.
Anh nắm chặt hai tay cô: “Lời hay cô không chịu nghe, tôi không ngại thực tế một chút, có phải muốn tôi làm cô một trận thì cô mới không chọc giận tôi hay không?”
Nơi này.
Gấm Nhu.
Anh chưa từng đưa người phụ nữ nào vào đây, bao gồm cả Tống Ánh San.
Khoảng thời gian dì giúp việc trong nhà nghỉ phép, nơi này không có bất kỳ đồ dùng phụ nữ nào cả.
Điều khiến anh cảm thấy nực cười là Lưu Thanh Vũ, người phụ nữ khiến anh chán ghét như thế lại là người phụ nữ đầu tiên bước vào đây, anh không hề khó chịu khi cô đến đây, trong lòng anh có chút buồn bực, anh hẳn nên ghét cô nhưng lại không kiểm soát được.
Một cảm xúc rắc rối phức tạp đang đè lên lòng ngực.
Anh không thích vẻ ôn hòa nhu mì bất kể đúng hay sai cũng nói “xin lỗi” của cô, cũng không thích bộ dạng kháng cự miệng mồm lanh lợi hiện tại của cô.
Anh muốn chiếm hữu cô, mặc kệ sự phản kháng của cô, nhưng không muốn làm cô đau, trái lại động tác anh nhẹ nhàng hơn, anh nhớ lần trước chạm vào cô là do tức giận, Tống Ánh San tự tử nên anh trách tội cô, giày vò cô.
Cô sợ anh.
Cơ thể đang run rẩy.
Sự dịu dàng hiếm thấy trong mắt người đàn ông hôn lên mép tóc của cô.
Chuyện đó, ai đúng ai sai.
Anh không tiếp tục điều tra, nhưng anh không phải không hiểu, anh không thể không nhận ra sự đấu tranh đố kị ngấm ngầm giữa phụ nữ với nhau, có điều anh không muốn nhìn thấy cái gọi là sự thật lại trái ngược với sự thật trong lòng anh.
Nhưng sự thật chính là sự thật, không che giấu được.
Đến cuối cùng, Cố Uyên không còn sức vùng vẫy nữa, cô chỉ cần nói những lời anh không thích nghe, bảo anh buông cô ra thì anh liền bắt đầu hôn môi cô, nụ hôn của anh rất bá đạo, mυ'ŧ lấy đầu lưỡi cô gần như không để lại chút không khí nào cho cô, nghẹt thở cùng với kɧoáı ©ảʍ tột độ trên cơ thể.
Cố Uyên vỗ vào lưng anh, móng tay cào vào da sau lưng anh, anh như một con dã thú bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi mùi máu tanh, đang ở thế sẵn sàng nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Anh đặt cơ thể cô thành tư thế anh thích: “Cô xem, chẳng phải cơ thể cô rất thích sao? Cô không muốn làm nhưng cơ thể rất thành thật đấy.”
Lần này khác với lần trước, cảm giác đau đớn không mãnh liệt, điều mãnh liệt là kɧoáı ©ảʍ gần như muốn nuốt chửng cô và ngày càng mãnh liệt hơn, rõ ràng anh đã nương sức, không muốn làm cô đau nhưng Cố Uyên vẫn rất kháng cự.
Cô không cách nào tiếp tục làʍ t̠ìиɦ với anh sau khi đứa bé đó mất đi.
Cô càng không thể biết rõ anh không thích mình mà còn dây dưa không dứt với anh.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Một đêm trôi qua trong cơn vùng vẫy mệt mỏi.
Suy nghĩ của Cố Uyên lúc thì hỗn loạn lúc thì rõ ràng.
Cô không biết sao anh lại có nhiều thể lực như thế, từ sự kháng cự ban đầu đến sự chịu đựng bất lực sau đó, phản ứng trên cơ thể gần như nghiền nát cô.
Tô Ngọc Kỳ tùy ý khoác một chiếc áo choàng tắm lên, dựa vào cửa sổ châm một điếu thuốc, trong phòng ngủ bật đèn đầu giường, soi sáng ấm áp một căn phòng, anh nhìn thoáng qua người phụ nữ nằm trên giường, không động đậy gì cả, mái tóc đen che đi khuôn mặt, anh cũng không biết cô có ngủ hay không.
Sau khi hút thuốc xong, ánh mắt của Tô Ngọc Kỳ vô tình nhìn xuống bàn, bước qua đó, cầm chiếc hộp nhung được đóng gói tinh tế lên, đây được đấu giá từ hãng bán đấu giá.
“Trái tim của đế vương”
Một sợi dây kim cương màu hồng, vốn Tô Ngọc Kỳ tưởng là chiếc vòng tay, nhìn kĩ lại mới phát hiện đây là một chiếc lắc chân.
Người đàn ông ngắm nghía chiếc lắc này, vuốt ve các góc cạnh cứng chắc của kim cương.
Đeo chiếc lắc chân này vào chân người phụ nữ.
Mắt cá chân của cô rất nhỏ, một tay anh đã có thể nắm được.
Cố Uyên không ngủ thϊếp đi, tưởng anh còn muốn chạm vào mình, cô thực sự không chịu nổi nữa, cô thậm chí không còn sức ngồi dậy đi tắm, cô lui về sau rồi nghiến răng thốt ra một câu: “Anh Tô, còn 99 ngày.”
Cô cấp bách hét lên: “Anh Tô, chúng ta còn 99 ngày nữa ly hôn.”
Động tác của người đàn ông khựng lại.
Cố Uyên nhắm mắt lại, trán ướt đẫm mồ hôi, mái tóc đen dài rối bù bởi sự vùng vẫy trước kia, có vài sợi tóc rơi xuống gò má: “Còn 99 ngày, chúng ta sẽ ly hôn, tôi nhường vị trí mợ Tô này cho...” Cô cười chế giễu: “Không, vốn không phải của tôi, còn ba tháng nữa, tôi sẽ không quấy rầy đến anh và Tống Ánh San, tôi sẽ đi thật xa, sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của ông Tô nữa, tôi cũng sẽ nói rõ với ông bà nội, là do tôi nên dẫn đến ly hôn, không hề liên quan đến anh.”
“Nếu anh cảm thấy những thứ này vẫn không đủ, tôi có thể viết một bản thỏa thuận, sau khi ly hôn, tôi sẽ không dùng bất kỳ điều kiện nào để quay về thành phố Hải Châu xuất hiện trước mặt anh lần nào nữa, tôi cũng sẽ không lấy một xu nào của nhà họ Tô, sau khi ly hôn tôi sẽ không nhận được bất kỳ sự phân chia tài sản nào cả.”
Lời nói của cô rơi vào tai anh một cách rõ ràng, người đàn ông nhếch mép cười vài giây, vào giây tiếp theo anh siết chặt mắt cá chân cô lại, các góc cạnh sắc bén của kim cương màu hồng đâm sâu vào da cô bởi sức mạnh của người đàn ông, Cố Uyên cảm thấy đau đớn.
Con ngươi đen nhánh của người đàn ông thắt chặt lại, giọng nói tràn đầy hơi thở nguy hiểm, giọng điệu không rõ ràng: “Lưu Thanh Vũ, cô thật biết suy nghĩ cho tôi đấy.”
Cô lại nhớ rõ thời gian đến vậy.
Gấp gáp đi như thế, rời khỏi nơi này, mãi mãi không trở về.
Không mang theo một xu nào của nhà họ Tô.
99 ngày.
“Hơ, vậy cô cứ nhớ những lời cô nói bây giờ, đừng đến lúc đó dính vào người tôi như miếng cao su!”
Ngày hôm sau khi Cố Uyên thức dậy.
Trên tủ đầu giường có thêm một bộ quần áo nữ.
Cô ngồi dậy, nhanh chóng thay áo, ánh mắt rơi xuống mắt cá chân mình, trên mắt cá chân của chân trái có thêm một chiếc lắc chân màu hồng.
Cố Uyên nhớ ra.
Món này được đấu giá vào hôm qua từ trận bán đấu giá từ thiện của nhà họ Trần, không ngờ là một chiếc lắc: “Trái tim của đế vương” sao?
Nhưng dù anh là đế vương thì trái tim của anh cũng không ở chỗ cô.