Chương 27: Giải quyết hậu quả (1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thế là to chuyện rồi.
Phó tứ lão gia vừa về đến nhà
đã
nổi giận lôi đình.
Phó Vân Khải và Phó Vân Thái nép sau Đại Ngô thị run lên bần bật, khóc đến sưng đỏ cả mắt. Phó tứ lão gia trừng mắt, hai
anh
em lại càng ôm chặt cánh tay Đại Ngô thị, khóc ầm lên.
Đại Ngô thị vỗ về hai đứa cháu trai,
nói: "Lão tứ à, trước hết đừng có đánh hai đứa nó vội, bên Tô thiếu gia, chúng ta làm thế nào ăn
nói
với người ta cho phải đây?"
Phó tứ lão gia sai người mời thầy thuốc tới, hỏi thăm chuyện vết thương
trên
người Tô Đồng. Nghe thầy thuốc
nói
Tô Đồng phải nằm bất động
một
tháng, suýt nữa bóp nát chén trà trong tay.
Phó Vân Khải và Phó Vân Thái càng run tợn.
Phó tứ lão gia hừ lạnh
một
tiếng, nhìn chằm chằm con trai và cháu trai
một
lát, ánh mắt
âm
trầm, phất tay áo, cố nén tức giận để qua thăm Tô Đồng trước.
Con trai bị thương, Tô nương tử nào còn màng đến kiêng kị gì nữa, đưa con
gái
Diệu tỷ nhi qua bên này, giờ hai mẹ con
đang
ngồi cạnh mép giường Tô Đồng lau nước mắt.
Phó tứ lão gia hổ thẹn, chắp tay thi lễ với mấy mẹ con Tô Đồng, còn chưa kịp lên tiếng, Tô Đồng
đã
nói
trước: "Tứ thúc
không
cần áy náy, việc này
không
liên quan tới cửu thiếu gia và thập thiếu gia,
nói
đến cùng là do cháu
không
cẩn thận. Cháu lớn hơn cửu thiếu gia và thập thiếu gia, đáng lẽ ra
không
nên lỗ mãng như thế."
Sắc mặt
hắn
tái nhợt, giữa hai mắt có chút nặng nề, hẳn là vì
không
thể tham gia viện thí nên thần sắc mới ảm đạm vậy, lại
không
trút giận lên người người khác,
không
những thế lại còn lên tinh thần, xin cho Phó Vân Khải và Phó Vân Thái
không
bị phạt. Tâm tính tốt nhường này, ai có thể
không
cảm động cho được.
Phó tứ lão gia thở dài, việc
đã
tới nước này,
nói
cái gì cũng
không
được nữa, chỉ có thể cố gắng sau này bồi thường cho Tô Đồng
thật
tốt, "Đồng ca nhi, đều do hằng ngày tứ thúc chiều chuộng hai đứa hư đốn kia quá đây, tự nhiên lại làm ảnh hưởng đến cháu, tứ thúc
sẽ
không
để cho ngươi bị thiệt oan... Ngươi cứ cố gắng dưỡng thương cho tốt trước
đã."
Chính viện
đã
loạn lên, gã sai vặt tiến vào thông báo nhị thiếu gia của đại phòng tới.
Phó tứ lão gia vội vàng đích thân ra ngoài đón y, trong lòng nặng trĩu. Trần lão thái thái từng
nói
chờ Tô Đồng đỗ tú tài
sẽ
công bố chuyện đính hôn giữa
hắn
và Phó Dung. Nếu bởi chuyện lần này mà việc hôn nhân kia có vấn đề gì... nhà họ
thật
sự
mang tội lớn với Tô Đồng rồi.
Đám người hầu kẻ hạ dẫn đường cho Phó Vân Chương
đi
vào.
trên
người y vẫn mặc bộ đồ ban ngày
đi
xem đua thuyền ở bờ sông, mặt vẫn bình tĩnh.
Vương thúc
đi
theo phía sau y, lắp bắp thuật lại cho y chuyện
đã
xảy ra.
Phó tứ lão gia thấy y
không
tức giận, trong lòng cũng bớt căng thẳng, thở dài hổ thẹn
nói: "Vân Chương, cháu xem chuyện này..."
Người làm ruộng ngóng trông mưa thuận gió hòa, người làm ăn buôn bán ngóng trông khách khứa ra vào tấp nập, còn người đọc sách, đương nhiên họ ngóng trông trông có thể tới trường thi thể
hiện
hết tài năng, khoa cử là con đường thành công duy nhất của họ, nếu
không
thể
đi
thi
thì
có tài năng uyên bác thế nào cũng vô dụng. Tô Đồng chuẩn bị lâu như thế cho chuyện khoa cử, trải qua bao nhiêu vất vả mới thi đỗ huyện thí rồi phủ thí, cuối cùng ngay trước viện thí, tay phải lại bị thương, quả là thất bại trong gang tấc. Muốn
đi
thi lần nữa là phải đợi tận ba năm!
Phó Vân Chương tạm dừng bước chân,
nói: "Đồng ca nhi chăm chỉ đọc sách, học vững cơ bản, lần sau
đi
thi nhất định có thể thi đỗ, lần này coi như mài giũa cho nó
một
lần." Y lại nghĩ tới chuyện khác, hỏi Vương thúc, "đã
điều tra được người đánh là thiếu gia chi nào của Chu gia chưa?"
Vương thúc bấy giờ mới ngớ ra, lắc đầu.
Phó tứ lão gia đập đánh bốp
một
cái vào đầu mình, "Chỉ lo chuyện bên này, thế mà lại quên chuyện điều tra, ta phải
đi
hỏi hai cái thằng hư đốn kia!"
Người Chu gia đánh Tô Đồng bị thương, thế mà
không
hề sai người qua bên này hỏi thăm tiếng nào, tưởng như thế là trốn thoát được hay sao?
không
có cửa đâu. Tô Đồng
đi
thi đồng sinh xếp thứ nhất, lần này
đi
thi được ắt phải đỗ tú tài, chuyện này
đã
chắc như đinh đóng cột, làm gì có chuyện bị đánh oan như vậy!
Phó Vân Chương hơi nhíu mày,
đi
theo bà tử dẫn đường vào phòng thăm Tô Đồng.
Tô nương tử nhìn thấy y đến cũng giật mình, lau khô nước mắt đứng lên, tay chân luống cuống, "Nhị thiếu gia, sao ngài lại tới..."
Bên kia Diệu tỷ nhi nước mắt như mưa, "Nhị ca ca..."
Tô Đồng liếc mắt nhìn chị mình
một
cái, mệt mỏi, "Mẹ, tỷ tỷ, hai người ra ngoài trước, con muốn
nói
chuyện chính
sự
với nhị thiếu gia."
Phó Vân
anh
đẩy tay ma ma ra, tiến lên vài bước, từ từ
nói: "Tứ thúc, Tô thiếu gia ở ngay trong phòng phía ngoài kia, tứ thúc định dạy dỗ cửu ca và thập ca cũng
không
cần thiết phải đánh luôn bây giờ, nhà chúng ta
nhỏ, ít phòng, Tô thiếu gia nghe thấy cửu ca và thập ca bị đánh, chắc chắn
sẽ
phiền lòng."
Nàng vừa dứt lời, nha hoàn A Kim của Lư thị
đã
rón rén
đi
vào sân, "Quan nhân, Tô thiếu gia nghe thấy tiếng bên này vọng vào, hỏi ai
đang
khóc, nghe
nói
hai vị ca nhi bị đánh nhất quyết đòi sang đây. Mấy người hầu hạ Tô thiếu gia uống thuốc phải khuyên mãi Tô thiếu gia mới thuận theo."
Phó tứ lão gia cứng người lại, chau mày.
Lư thị ở trong phòng nghe được tiếng
nói
chuyện bên ngoài, tròng mắt hơi đảo liền
đi
ra, "Quan nhân, ngài đánh Khải ca nhi và Thái ca nhi là muốn chúng nó "đòn đau nhớ đời", hai đứa này quả là đáng đánh! Nhưng Tô thiếu gia còn
đang
dưỡng thương trong phòng
không
biết chừng còn cho là ngài cố ý đánh chúng cho người ta xem, Tô thiếu gia khuyên cũng
không
phải,
không
khuyên cũng
không
hay... Như vậy ngài
không
phải
đang
làm người ta khó xử hay sao?"
Phó tứ lão gia tức giận đến ấm ách cả bụng, nào có nghĩ nhiều như vậy? Nghe Lư thị
nói
xong, ông trầm ngâm
một
lúc, "Thôi được rồi, mấy roi còn lại cho ghi nợ, về sau từ từ đánh tiếp!"
Lư thị thở phào
nhẹ
nhõm, sợ Phó tứ lão gia đổi ý, vội vàng cao giọng sau nha hoàn bà tử đưa hai vị thiếu gia vào trong phòng chăm sóc.
Đám người hầu kẻ hạ ba chân bốn cẳng khiêng hai vị thiếu gia mặt
đã
vàng như nghệ, đầu đầy mồ hôi lạnh vào phòng,
không
khỉ trong viện lập tức được thả lỏng.
Phó tứ lão gia nhìn xung quanh. Đám người hầu đều rồng rắn kéo nhau vào chính phòng, Đại Ngô thị và Lư thị lớn tiếng mắng mỏ nha hoàn quay sang hai vị thiếu gia ân cần hỏi han, giục giã ma ma thắp thêm đèn dầu, cả phòng rối loạn cả lên.
Chỉ có Phó Vân
anh
vẫn
đang
đứng bên cạnh ông, trong bóng đêm, ông
không
nhìn thấy cảm xúc
trên
mặt cháu
gái, chỉ thấy đôi mắt đen nhánh vẫn tỏa sáng, trong veo như nước. Ông thở dài
một
hơi, xoa đầu cháu
gái,
nhẹ
nhàng
nói: "Được rồi, tứ thúc
không
tức giận nữa,
anh
tỷ nhi ngoan, về phòng
đi
con."
Phó Vân
anh
tiến lên
một
bước, đỡ Phó tứ lão gia đứng dậy, "Tứ thúc, chuyện này
thật
tình cũng đâu phải do cửu ca và thập ca, là do người Chu gia
không
có chừng mực."
Mấy người đều là thiếu niên, đúng vào cái tuổi hoạt bát dễ kích động nhất, đấu võ mồm mấy câu là y rằng có chuyện, người Chu gia thấy
không
thắng nổi Phó gia nên cay cú, cố ý đâm lật thuyền rồng của Phó gia. Hai họ ở thế đối đầu với nhau nên đám thiếu niên chẳng khác gì gà chọi, cứ nhìn thấy đối phương là đỏ mắt tức giận, nghe bên kia
nói
gì
không
thuận tai là nhảy vào đánh đấm
một
trận, thực ra cũng là bình thường.
Ai mà biết được cuối cùng lại liên lụy đến Tô Đồng đâu?
Phó tứ lão gia đưa nàng
đi
lên hành lang, thở dài: "trên
lý thuyết là như vậy, nhưng dù sao việc này cũng là do hai thằng
anh
hư đốn của con gây ra, nếu như vì chuyện lần này mà làm cho Tô Đồng vừa
không
lấy công danh lại vừa mất mối hôn
sự..."
Ông
đang
nói
dở
thì
Vương thúc từ khúc quanh
trên
hành lang
đi
lại, "Quan nhân, người Chu gia tới, nhị thiếu gia mời ngài qua bên đó."
Phó tứ lão gia hừ lạnh
một
tiếng, "Nhà bọn họ có giá quá, ta phải người
đi
mời, cả nhà trốn tiệt ở trong, làm như
không
ai ở nhà. Sao giờ nhị thiếu gia vừa ra mặt, cả đám đều ở nhà hết thế, còn sang nhanh thế này?"
Ông lầm bầm mấy câu rồi vội vã bỏ
đi.
Phó Vân
anh
nấp sau cửa tròn, kéo mấy dây hoa lăng tiêu xuống che rồi nghiêng người ngó ra ngoài nhìn trộm.