Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc

Chương 49: Mắt âm dương

“Bảo bối, chỗ đó không có người mà.”

“…”

Phó Miễn vừa dứt lời, Lâm Kiều trở nên trầm mặc một chút.

Phó Miễn sờ lên đối mắt cậu, khẽ nói: “Em thật sự nhìn thấy nó?”

Lâm Kiều gật đầu.

“Có lẽ đôi mắt của em đã xảy ra vấn đề gì đó rồi, “

Phó Miễn nói, “Có khi nào là mắt âm dương không?”

Lâm Kiều khẽ cau mày: “Em không biết.”

Cậu liếc mắt nhìn về phía cửa phòng ăn, phát hiện nơi đó đã không còn gì cả, cũng không có bóng dáng đứa trẻ kia.

“Đứa trẻ kia đã biến mất rồi.”

“Khi nào em lại nhìn thấy nó thì nhất định phải nói với anh.”

“Được.”

Phó Miễn xoa xoa mặt Lâm Kiều nhưng lại bị Lâm Kiều đẩy tay ra.

Khi bữa tối kết thúc, một vị nữ tu sĩ đi vào trong phòng ăn. Trước mặt hiệu trưởng, vị nữ tu dắt tay Tiểu A rời đi rồi quay trở lại trong một khoảng thời gian ngắn —— Sau đó, cô và hiệu trưởng trò chuyện vài câu, cuối cùng đưa bảy đứa trẻ ra ngoài.

Viện trưởng đứng dậy, nhìn về phía mọi người nói: “Tôi đã sắp xếp xong phòng cho mọi người rồi, mời đi theo tôi.”

Hắn đi ra ngoài phòng ăn, Lâm Kiều và Phó Miễn lần lượt đi theo sau. Hai người đi được một đoạn thì đột nhiên có một người chậm rãi tới cạnh bọn họ.

“Cái kia…”

Thiếu niên từng được Lâm Kiều cứu đi tới rồi cúi đầu trước mặt Lâm Kiều, “Tôi tên là Cố Phong, cám ơn anh đã cứu tôi.”

Lâm Kiều “Ừ” một tiếng, nói: “Cậu đã cám ơn tôi rồi.”

Cố Phong sững sờ, trên mặt ửng đỏ nói: “Có thật không, vậy thì tôi —— “

“Không có chuyện gì rồi thì có thể nhường đường được không.”

Phó Miễn kéo tay Lâm Kiều về phía mình, mười đầu ngón tay đan vào nhau, “Chúng tôi muốn về nghỉ ngơi.”

“…”

Cố Phong nhìn Phó Miễn rồi lại nhìn về phía Lâm Kiều, nhỏ giọng nói một câu, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Lâm Kiều nhìn về phía Phó Miễn.

Phó Miễn nói: “Ăn dấm.”

*Ăn dấm = Chua = Ghen tị =))) Dời ơi, tới đứa nhỏ mà anh cũng không tha.

Lâm Kiều: “Ồ.”

Phó Miễn: “Hôn một cái thì anh sẽ tha thứ cho em.”

Lâm Kiều: “Không.”

Sau đó trực tiếp đi thẳng về phía trước.

Phó Miễn: “…”

Phó Miễn vội đuổi theo, nắm lấy tay Lâm Kiều rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu một cái.

Viện trưởng đã sắp xếp phòng nghỉ ngơi cho mọi người, mỗi người một gian. Phòng của Lâm Kiều và Phó Miễn ở cạnh nhau nhưng Phó Miễn cũng không thèm quan tâm, trực tiếp dắt tay Lâm Kiều về phòng của mình.

Lâm Kiều nói: “Trên giường chỉ có một cái chăn thôi.”

“Đây không phải là vừa vặn sao, anh có thể ôm em ngủ.”

Phó Miễn dang rộng hai tay vòng qua eo Lâm Kiều, ôm thanh niên vẫn đứng ngoài cửa không chịu nhúc nhích vào trong phòng.

Căn phòng sạch sẽ rộng rãi, giường cũng lớn đủ rộng cho hai người. Lâm Kiều ngồi bên giường, nhìn Phó Miễn đi tới đi lui, kiểm tra phòng có an toàn hay không.

Lúc này trời đã bắt đầu tối, cửa phòng cũng khép hờ. Lâm Kiều nhìn Phó Miễn được một lúc thì cũng dời tầm mắt, liếc mắt nhìn về phía cửa một cái.

Cậu cảm thấy có thứ gì đó nên mới nhìn ra ngoài cửa, không nghĩ tới vậy mà thật sự nhìn thấy một khuôn mặt kề sát cạnh cửa —— đó là một đứa bé.

Lâm Kiều lập tức đứng dậy, Phó Miễn cũng bị hành động của cậu làm giật mình, nói: “Em nhìn thấy thứ gì sao?”

“Có một đứa trẻ ở cửa.”

Lâm Kiều vừa dứt lời thì đứa nhỏ vội quay đầu bỏ chạy, cậu cũng lập tức đuổi theo.

Phó Miễn cùng cậu chạy ra ngoài cửa, Lâm Kiều thấy đứa bé kia chạy thật nhanh qua hành lang, quần áo của nó không hề giống với quần áo của những đứa nhỏ trong cô nhi viện, thậm chí ngay cả dưới chân nó… Cũng không có bóng.

Lâm Kiều khẽ nhíu mày, khi cậu đuổi tới chỗ ngoặt hành lang thì phát hiện đứa trẻ kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Cậu đang tìm gì vậy?”

Một giọng nói phát ra từ phía bên cạnh, Lâm Kiều quay đầu nhìn thì thấy viện trưởng đang mỉm cười đi về hướng cậu.

Lâm Kiều im lặng vài giây, nói: “Nơi này còn có đứa nhỏ nào khác không?”

Viện trưởng sững sờ, vội nói: “Không có, tất cả bọn trẻ đều ở tầng hai, được nữ tu sĩ Marina chăm sóc.”

Lâm Kiều không nói gì nữa, cậu nhớ lại khuôn mặt đứa trẻ kia, phát hiện đối phương đúng là không phải một trong bảy đứa trẻ của cô nhi viện, hơn nữa khuôn mặt của nó cũng có vô cùng nhợt nhạt.

Trong lúc Lâm Kiều im lặng thì Phó Miễn đã cùng viện trưởng nói chuyện gì đó. Viện trưởng cười nói “Vậy thì không sao rồi”, sau đó Phó Miễn dẫn Lâm Kiều trở về phòng.

Lâm Kiều nói: “Anh với hắn vừa nói gì thế?”

Phó Miễn nói: “Nói là em rất nhớ đứa con của chúng ta, tâm trạng buồn bã nên mới hoa mắt nhìn thấy một đứa nhỏ.”

Lâm Kiều: “???”

Cậu trực tiếp rút đoản đao.

Phó Miễn cười ra tiếng rồi ấn thanh đoản đao về vị trí ban đầu: “Chỉ là cùng hắn nói vài chuyện linh tinh thôi.”

Hắn dừng một chút, nhìn về phía đôi mắt của Lâm Kiều: “Nhưng mà vừa nãy anh thật sự không nhìn thấy đứa trẻ kia, nên khả năng là em thực sự có mắt âm dương.”

Lâm Kiều hơi nhìu mày, nói: “Dường như Tiếu Kha Ngải đã chạm vào mắt em trước khi bị nuốt vào trong vòng xoáy.”

Cậu lúc đó đã cảm thấy có ai đó che lại mắt mình, nhưng chuyện đó cũng chỉ diễn ra một giây. Mà lúc đó có thể chạm vào cậu… thì cũng chỉ có Tiếu Kha Ngải.

“Đó có lẽ thật sự là cậu ta, “

Phó Miễn nói, “Cậu ta biết mình sắp chết cho nên mới tặng cho em mắt âm dương của mình —— hoặc là có mục đích khác.”

Lâm Kiều nhìn hắn rồi hỏi: “Anh có phải là còn muốn nói điều gì đúng không.”

Phó Miễn sờ sờ mặt cậu, nói: “Mắt âm dương là một loại năng lực đặc biệt, không phải là ai cũng có được. Nếu như muốn tặng cho người khác thì cũng phải đợi tới khi chủ nhân của đôi mắt qua đời thì mới cho đi được, kia Mộ Cảnh —— “

Hắn còn chưa nói hết nửa câu sau, Lâm Kiều đã hiểu rõ suy nghĩ của hắn.

“Mộ Cảnh chưa chắc đã có liên quan tới Tiếu Kha Ngải, “

Lâm Kiều nói, “Hắn đã qua đời nhiều năm, mà Tiếu Kha Ngải cũng chỉ tới đây sớm hơn em một thế giới nên thời gian không chính xác.”

“Anh cũng nghĩ vậy, cũng có khả năng Mộ Cảnh đã đem mắt âm dương của mình cho người khác, sau nhiều lần quay vòng thì mới tới chỗ của Tiếu Kha Ngải.”

Phó Miễn nói, “Cho dù sự thật là gì thì chúng ta hiện tại cũng không thể làm rõ được.”

Lâm Kiều “A” một tiếng, Phó Miễn đóng cửa phòng, nói: “Nghỉ ngơi trước đi, ngày mai không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”

Đêm đầu tiên thường sẽ an toàn hơn một chút, buổi tối cũng trôi qua rất nhanh. Sáng sớm hôm sau, Lâm Kiều bị tiếng chuông của cô nhi viện đánh thức, sau đó mơ mơ màng màng mở mắt ra.

“Bảo bối, chào buổi sáng.”

Phó Miễn nằm ở bên cạnh cậu, hôn một cái lên mắt Lâm Kiều rồi khẽ nói “Đến giờ dậy rồi.”

Lâm Kiều: “…”

Cậu chậm rãi từ trên giường bò dậy, sau khi rửa mặt mới tỉnh táo hơn một chút thì lại bị Phó Miễn dắt ra khỏi phòng, đi đến phòng ăn ngày hôm qua.

Những đứa trẻ trong cô nhi viện vẫn ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, thế nhưng chỉ còn sáu đứa nhỏ. Viện trưởng cười nói rằng Tiểu A đã được nhận nuôi, sáng sớm ngày mai sẽ có một đôi vợ chồng tới dẫn Tiểu B đi.

“Những đứa trẻ ở đây đều rất ngoan, khiến cho người khác vô cùng yêu thích.”

Viện trưởng nói, “Đúng rồi, lát nữa tôi sẽ phân công cho mọi người một số việc. Cũng không phải việc gì việc nặng, rất nhanh sẽ có thể làm xong.”

Lâm Kiều và Phó Miễn đồng thời liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều biết rằng bước ngoặt đã đến.

Sau khi ăn sáng xong, viện trưởng quả nhiên phân công nhiệm vụ cho bọn họ. Lâm Kiều giúp việc bếp núc và sắp xếp nguyên liệu nấu ăn, Phó Miễn quét dọn đại sảnh tầng một. Dịch Viện nhìn bọn họ rồi nói: “Tôi phải trông bọn trẻ ở sân trước.”

Phó Miễn nói: “Cẩn thận một chút, đừng để tách khỏi mọi người.”

Dịch Viện gật đầu, sau đó cùng với nữ tu sĩ dắt những đứa trẻ tới sân trước.

Trong phòng bếp, nữ đầu bếp mập mạp yêu cầu Lâm Kiều mang nguyên liệu nấu ăn sáng nay vào trong nhà bếp. Lâm Kiều đi ra cửa sau của nhà bếp, nhìn thấy bên trong khu nhà nhỏ có dừng một cỗ xe ngựa, trên xe chứa đầy rau dưa, thịt nạc tươi mới.

Bên cạnh chính là sân sau, Lâm Kiều nghe được âm thanh tiếng chẻ củi thì quay ra hỏi nữ đầu bếp: “Bên cạnh còn có người khác sao?”

“Đương nhiên là có chứ, là tình nguyện viên đấy.”

Nữ đầu bếp cười hì hì nói, “Mỗi ngày đều có rất nhiều củi cần phải chẻ đây.”

Lâm Kiều nhìn sang sân bên thì thấy một cái đầu đen kịt —— là Hứa Xương.

Hứa Xương ngồi ở sân sau đốn củi, bên cạnh chất một đống gỗ lớn. Hắn làm việc rất miễn cưỡng, một bên vung rìu, một bên hùng hùng hổ hổ.

“Dựa vào cái gì mà bắt tao phải làm công việc này, cái chỗ rách nát khỉ ho cò gáy này…”

Rìu đốn củi vù vù vung xuống, chẻ miếng gỗ thành hai nửa. Hứa Xương vẫn vô cùng kho chịu, cầm lấy một khúc gỗ, như đối xử với kẻ thù mà mạnh mẽ bổ xuống.

Pặc!

Khúc gỗ lần thứ hai bị tách thành hai đoạn, Hứa Xương lại một lần vung rìu lên… Nhưng đột nhiên lại dừng lại.

Chỗ mảnh gỗ nứt ra là một màu đỏ rực, chất lỏng đang chầm chậm chảy ra. Hứa Xương cầm rìu đốn củi ngẩn người, phát hiện lưỡi rìu vậy mã cũng đang chảy máu, thậm chí lẫn lộn chất lỏng màu trắng trắng vàng vàng… Như thể thứ hắn vừa bổ ra vốn không phải là khúc gỗ, mà là một cái đầu người.

“Ọe —— “

Hứa Xương buồn nôn vứt cái rìu đi, sau đó quay đầu lại nhìn, phát hiện toàn bộ sân sau đã trở nên yên lặng, chỉ còn một mình hắn.

Cách đó không xa là một rừng cây, Hứa Xương bỗng cảm thấy có chút hoảng hốt, hắn quay đầu muốn bỏ đi, lại nhìn thấy trong rừng cây có một đồ vật lóe sáng lấp lánh mấy lần, giống như là một bảo vật.

“Lẽ nào thật sự có thứ gì tốt?”

Hứa Xương có chút động tâm, trong khu rừng kia giống như có một loại ma lực vô cùng hấp dẫn, mê hoặc hắn đi về phía đó.

Hứa Xương chậm rãi đến gần khu rừng rậm, trong mắt của hắn chỉ có ánh sáng long lanh của thứ đồ vật kia, thậm chí còn không biết mình đã tiến vào trong rừng từ lúc nào.

—— Đợi hắn kịp phản ứng lại thì bốn phía xung quanh hắn đều bị bao bọc bởi cây cối um tùm, chính bản thân hắn cũng hoàn toàn không biết mình đang ở đâu nữa.

Hứa Xương sững sờ, lập tức cảm thấy sợ hãi.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy! Mình vì sao lại ở đây!”

Hắn vừa tức vừa hoảng sợ, vội vã chạy loạn khắp nơi. Nhưng không biết có phải mắt có vấn đề không, trước mắt hắn chỉ có rừng cây vô tận. Hơn nữa, càng chạy thì giống như càng chạy sâu vào trong rừng, lúc đầu phía trước còn có một điểm sáng, tới bây giờ thì xung quanh chỉ là một mảnh tối đen.

“Chết tiệt! Có ai không, có ai ở đây không!”

Hứa Xương nện mạnh một đấm lên thân cây, cơ mặt của hắn vì tức giận mà co rúm lại, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

“Ở đây…”

Một trận gió lạnh thổi qua cánh rừng, lá cây xào xạc. Ngay lúc này, Hứa Xương nghe thấy phía sau vang lên một âm thanh trầm lặng.

“Tôi ở đây…”

Giọng nói kia giống như là của một đứa trẻ con, nhưng ngữ điệu lại khô khốc, vang lên trong rừng rậm tối tăm thì vô cùng dọa người.

“…”

Hứa Xương nắm chặt tay, trong ánh mắt xuất hiện sự tàn nhẫn. Hắn chậm rãi quay người lại, đột nhiên nhấc lên nắm đấm rồi lao thẳng về phía trước!

“Đi chết đi —— “

Nắm đấm mạnh mẽ của hắn bị mắc kẹt giữa không trung, sự tàn nhẫn trên khuôn mặt hung ác còn chưa kịp thu lại thì đã bị một vẻ mặt khác thay thế.

Đó là sợ hãi.

Có một đứa trẻ đứng cách nắm tay của hắn chưa đầy năm centimet. Đứa trẻ mặc quần áo của cô nhi viện, đứng im lặng

không nói một lời.

Nắm đấm của Hứa Xương bắt đầu run rẩy, hắn không thể kiểm soát mà mở to hai mắt, nhìn chằm chằm đứa trẻ trước mặt.

“Ngươi… Ngươi…”

Tí tách, tí tách.

Máu tươi từ trên người của đứa trẻ từ từ trượt xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất. Đứa trẻ vẫn như cũ rất yên tĩnh, bởi vì nó không thể phát ra âm thanh.

—— Trên cổ đứa trẻ có một vết cắt ngang đẫm máu, thân thể hoàn chỉnh, thế nhưng lại không có đầu.

Máu tươi nhuộm đỏ rực nửa người trên của đứa trẻ, nó từ từ duỗi ra một cánh tay… Hướng về phía Hứa Xương.

Tra ——

Trong núi rừng, chim chóc bay loạn. Một lát sau, một cái xác không đầu treo ở trên nhánh cây, nhẹ nhàng lay động theo hướng gió.