Phó Vân Thụy từ lớp học bổ túc rẽ qua bên nhà Phó Vân Thâm đã là 9 giờ.
Hai bên đường không một bóng người, cậu ta cõng trên vai chiếc cặp sách dày cộp , trên hai tay cầm vài chiếc túi lớn, ánh đèn lay động, hình bóng thiếu niên kéo dài trên đường phố vắng vẻ.
Hai túi đồ lớn thật nặng , ngón tay cậu ta có chút tê dại, Phó Vân Thụy bước chân dừng lại, đem túi đặt ở trên mặt đất, quơ quơ ngón tay đã bủn rủn.
"Phó Vân Thụy."
Đỉnh đầu, có người kêu hắn.
Phó Vân Thụy quay đầu, nhìn thấy ở cửa sổ lầu hai có một thiếu niên đang nằm bò trên cửa, ôn nhu cười một tiếng : "Chào buổi tối , Thời Lê."
Thời Lê hướng tầm mắt xuống: "Cậu ở chỗ này làm gì thế?"
Hắn xoay người một lần nữa cầm đồ vật lên "Tôi đi xem anh tôi một chút , anh ấy cùng nhà cậu cách có một tòa."
Thời Lê ghé mắt, ánh mắt lấp lóe hai lần, sau đó, chủ động đưa ra hỗ trợ, "Có cần tôi giúp cậu mang đi không?"
"Được rồi, không cần, cũng chỉ còn hai bước thôi , anh tôi không thích thấy người xa lạ."
Cuối cùng hướng Thời Lê cười một cái , Phó Vân Thụy cầm đồ vật trực tiếp đi thẳng về phía trước, trong lòng có chút ngoài ý muốn, mặc dù cùng học với Thời Lê ở một lớp, hai người cũng làm bạn học hai năm nhưng Thời Lê tính tình cao lãnh, ngày thường đối với ai cũng đều hờ hững lạnh lẽo, cùng hắn chỉ có thể coi là bạn xã giao, lần này lại nhiệt tình hỗ trợ như vậy.
Lấy ra chìa khoá mở cửa , nhìn thấy trong biệt thự đèn toàn bộ tắt ngấm, người không biết đi chỗ nào còn chưa có trở lại, hắn mở cửa , mở đèn phòng khách, đổi giày rồi bước vào.
Phòng khách có chút lộn xộn, túi sách ném lung tung ở trên ghế sa lon, bàn trà bày biện mấy quyển bài tập, trên mặt đất là vỏ hạt dưa cùng vỏ hoa quả . Phó Vân Thụy tiến lên cầm lấy một quyển sách bài tập , bên trên liền rớt xuống cặn khoai tây chiên , rơi lả tả.
Chu Thực.
Lớp 11A14.
Công thức cơ bản nhất đều viết sai, vừa nhìn liền biết học tập không giỏi.
Phó Vân Thụy lại tiến phòng bếp, trong chậu chất đống bát đũa chưa kịp rửa , trong tủ lạnh rau quả tươi mới đều không còn, trên bàn chỉ còn lại sủi cảo cùng một chút đồ ăn thừa, khắp nơi đều lộn xộn.
Cậu ta buộc lại tạp dề, rửa chén, lau bàn ghế, đem sách vở chất đống tại phòng khách sắp xếp chỉnh tề rồi cất kỹ, đem hết thảy mọi thứ đều sắp gọn lại như ban đầu. Trong lúc thu thập bàn trà , nhìn thấy dưới sách đè ép cái USB, là từ sách bài tập của Phó Vân Thâm rơi xuống.
Phó Vân Thụy đem USB đặt ở trên tủ TV , tiếp tục dọn dẹp.
Đến tận 10 h , bận bịu cả một đêm phó Vân Thụy đã sớm đói bụng, tiến vào phòng bếp, trực tiếp đun nóng thức ăn thừa trong tủ lạnh.
Nhân bánh sủi cảo ăn thật ngon, rau trộn dưa leo cũng phi thường sướиɠ miệng, cũng không biết ai làm, tay nghề đều phải so với bảo mẫu trong nhà.
Phó Vân Thụy một bên ăn một bên cho gọi điện thoại cho anh, trong phòng khách tiếng chuông điện thoại truyền đến, cậu ta cũng không có lấy.
Thở dài, sau khi ăn no thu thập xong hết thảy, Phó Vân Thụy ngồi trên ghế sa lon chờ anh cậu ta trở về.
Nhàn rỗi cũng không làm gì cả , chi bằng lại học tập một lát, ánh mắt cậu ta thoáng nhìn, nhìn thấy cái kia USB, anh học rất giỏi, bên trong USB kia có lẽ đều là tư liệu học tập, Phó Vân Thụy mở chức năng trên TV, đem USB cắm vào, chuẩn bị kỹ càng sách vở bắt đầu học tập.
Trên màn hình, hiện thị từng mục phân loại.
[ nam nữ đối luyện tiếng Anh ôn tập tư liệu. ]
[ nam nữ bầy tổ khẩu ngữ. ]
[ ngươi muốn biết đều ở bên trong. ]
Anh quả nhiên rất cố gắng, vậy mà có nhiều mục phân loại như vậy .
Phó Vân Thụy càng ngày càng cảm thấy mình so ra kém anh rất nhiều , cậu ta tùy tiện chọn một mục phân loại sau đó lấy một quyển sách nghiêm túc quan sát.
Trên màn hình, một cái phòng ốc nổi lên, mặc trang phục Nhật Bản truyền thống, nam nữ ngồi đối diện nhau, trước mặt bọn họ là một bàn cờ vây đen trắng .
Phó Vân Thụy nhìn thấy có chút ngạc nhiên, anh lại còn học cờ vây? Thật sự là quá cố gắng!
Người ở bên trong bắt đầu nói chuyện, dựa theo lời phiên dịch phía dưới , Phó Vân Thụy đọc hiểu nội dung.
[ chỉ có nhà trai chiến thắng nhà gái, mới có thể cùng cô ấy làm t*nh. ]
Đây là. . .
Đây là. . .
Đây là loại phim phiến kia ! !
Mặt Phó Vân Thụy đỏ lên , luống cuống tay chân đi tìm kiếm điều khiển từ xa, nhưng lúc ấn xuống lại chỉ tạm dừng.
Cậu ta bị mẹ quản nghiêm, bình thường trên phim truyền hình mấy cái hôn môi đều không cho xem, nam sinh tuổi dậy thì đúng là cũng có lúc tò mò , nhưng cậu ta bận nhiều loại học tập, căn bản không rảnh để ý.
Phó Vân Thụy nhìn trái phải một chút , thật cẩn thận kéo bức màn lên, một lần nữa ngồi trở lại trên sô pha.
Cậu ta thở sâu, vừa xấu hổ vừa tò mò nhìn chằm chằm màn hình TV.
10 phút đi qua, nhà trai hạ xuống hạ phong;
15 phút đi qua, nhà gái mau thắng, Phó Vân Thụy bắt đầu kích động.
20 phút đi qua, nhà trai đuổi theo.
Nửa giờ, nhà gái thượng phong, người giải thích thực phấn khởi, Phó Vân Thụy mặt không biểu tình.
Gần một giờ, bàn cờ này còn chưa có kết thúc.
Phó Vân Thụy ngáp một cái, nằm ngã vào trên sô pha nửa híp mắt.
Một giây trước khi vào ngủ mơ , giống như nghe được nhà gái thắng lợi, trường hợp một lần sau đó lập tức trầm mặc.
Một tập đã xong, tự động tiến vào hạ P, Phó Vân Thụy ôm gối ôm, đã sớm ngủ thϊếp đi.
......
Cùng thời điểm Phó Vân Thụy đến nhà Phó Vân Thâm , bọn Thời Mộ cũng vừa đến quán ăn đêm.
Quán ăn đêm này tương tự quán bar KTV , vừa trùng tu xong không bao lâu, khách hàng cũng không quá nhiều, nhân viên phục vụ dẫn ba người tiến vào chỗ đã đặt trước sáu người một phòng , bọn họ chân trước vừa mới đến, sau lưng Hạ Hàng Nhất cùng Bối Linh cũng đã xuất hiện tại cửa phòng .
"Ui, các cậu tới rồi, mau tiến vào nha!" Chu Thực hướng hai người bọn họ tiếp đón.
Bối Linh lôi kéo tay áo Hạ Hàng Nhất , đôi mắt to đảo nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người Thời Mộ .
Nhận thấy được tầm mắt của tiểu cô nương , Thời Mộ cũng nhìn sang .
Cô ấy mặc chiếc đầm màu trắng nhỏ , nổi bật làn da tuyết trắng , Thời Mộ hướng cô ấy nói: "Bối Linh hôm nay thật là đáng yêu."
Vốn lần đầu tới chỗ như thế này có chút khẩn trương , Bối Linh lập tức an tâm, cười nhẹ một tiếng: "Thời Mộ học trưởng cũng rất đẹp trai."
Thời Mộ vỗ vỗ vị trí bên cạnh : "Bối Linh tới ngồi nơi này đi."
"Được ạ !" Tiểu cô nương buông tay ra , nhảy nhót chạy liền qua đó.
Hạ Hàng Nhất đẩy đẩy kính , trong lòng có chút hụt hẫng , mới vừa lúc tiến vào cô ấy có chút sợ, vẫn luôn sống chết lôi kéo hắn, kết quả đảo mắt đã tìm người khác rồi.
"Chúng ta gọi vài món trước nha."
Thời Mộ đem thực đơn đẩy đến trước mặt Bối Linh : "ưu tiên phụ nữ."
Khuôn mặt cô đỏ đỏ, vừa tiếp được menu, liền phát giác được một ánh mắt âm lãnh , Bối Linh không khỏi run lập cập, quay đầu nhìn lại, thoáng nhìn bên cạnh Phó Vân Thâm lười biếng ngồi, một đôi mắt không biết nhìn về phía nơi nào.
Đoán chừng là ảo giác. . .
Bối Linh cắn môi, đem menu đẩy về, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Phó Ca ăn gì nha?"
Phó Vân Thâm ánh mắt đảo qua, giống như cười mà không phải cười: "ưu tiên phụ nữ."
[ đinh! Phó Vân Thâm đối với cô giảm 10 điểm Huynh Đệ. ]
?
Người này là lại uống nhầm thuốc rồi?
Thời Mộ lườm hắn một cái, đứng dậy: "Bối Linh ngồi bên kia."
Bối Linh vừa vặn cũng không muốn ngồi sát bên Phó Vân Thâm, vội vàng hướng bên cạnh dời đi, để Thời Mộ ngồi giữa hai bọn họ.
Phó Vân Thâm ý cười hơi sâu, "Tôi không uống rượu."
Thời Mộ nhìn xem menu: "Tôi cũng không định gọi rượu cho cậu."
Hiện tại ở đây nhiều người như vậy, lỡ tiểu công chúa ra tới khẳng định sẽ gây sự, đến lúc đó khó có thể giải thích.
Gọi một chút đồ ăn vặt lại thêm mấy bình nước hoa quả, sau đó Chu Thực bắt đầu tìm bài hát.
"Lão Hạ, cậu thích hát bài gì?"
Hạ Hàng Nhất sờ lên cằm nghĩ nghĩ, nói: "« hoa hồng đưa cho hữu tình người »."
Chu Thực một mặt chấn kinh: "Đại ca, cậu là sống ở cái niên đại nào a?"
Hạ Hàng Nhất có chút xấu hổ nói: "Tôi, tôi chỉ biết hát một bài này."
Mẹ cậu ta mỗi ngày đều nghe cái này, nghe đi nghe lại Hạ Hàng Nhất cũng thuộc luôn.
Chu Thực liếc mắt, lại nhìn về phía Thời Mộ cùng Phó Vân Thâm: "Mộ ca cùng Thâm ca thì sao?"
Phó Vân Thâm uể oải dựa vào ghế sô pha, nói: "Tôi không biết hát."
Chu Thực: "Làm gì có chuyện đó, cậu tùy tiện hát một bài cũng có sao đâu."
Cậu suy nghĩ một lúc : "Vậy liền « ngũ tinh hồng kỳ » đi, tôi chỉ biết cái này."
". . ."
Cái này đều cái gì cùng cái gì vậy trời, mấy bài này một người bình thường đều không hát bao giờ .
"Bối Linh thì sao?"
Bối Linh méo mó, nhìn về phía Thời Mộ, nói nhỏ: "Thời Mộ, em có thể cùng anh song ca không ?"
Thời Mộ sờ sờ sợi tóc của cô, ngữ khí y như dỗ trẻ con, cưng chiều nói "Có thể nha."
Hai mắt cô ấy sáng rực lên: "Vậy, vậy chúng ta hát « san hô biển », em, em cũng chỉ biết hát cái này."
"Có thể."
Nhìn Thời Mộ gật đầu, Bối Linh cười cong mắt.
Ngồi ở trong bóng tối, Phó Vân Thâm trông thấy màn này, nội tâm đột nhiên có chút khó chịu, chính là không được tự nhiên, một cái tên gay không thèm đi tìm bạn trai, mà nhất định phải học người khác cua gái.
Cậu khẽ cắn môi, xông đến chỗ Chu Thực vỗ mạnh vai cậu ta, "Tôi cũng phải song ca."
Chu Thực sửng sốt một chút:" Cậu cũng phải cùng Bối Linh song ca?"
"Không." Phó Vân Thâm chỉ hướng Hạ Hàng Nhất đang vùi đầu ăn dưa hấu , "Hai chúng ta hát « người kéo thuyền yêu »."
Phốc.
Hạ Hàng Nhất nghẹn dưa hấu trong cổ họng.
Sau khi chọn xong bài hát, Chu Thực đem ánh đèn trong phòng điều chỉnh, hắn là người đầu tiên đi lên hát, Chu Thực người là ngốc, nhưng cổ họng rất tốt, bài hát tiếng Anh cao vυ't bị cậu ta hát tình cảm bắn ra bốn phía. Kế tiếp là Hạ Hàng Nhất, một bài « hoa hồng đưa cho hữu tình người » làm Thời Mộ có ảo giác đến quảng trường múa.
Sau khi xuống đài , Hạ Hàng Nhất đầu đầy mồ hôi đem microphone đến trên tay Thời Mộ .
Thời Mộ lúc học đại học không ít lần cùng các bạn học ra ngoài hát Karaoke, dù không gọi là xuất chúng, nhưng cũng không kém, nhất là thân thể này đang đứng ở thời kỳ vỡ giọng, tiếng nói sạch sẽ, không phân biệt được nam nữ ,khi hát tình ca ưu thương thì tự mang BUFF u buồn, thực dễ dàng đem tình cảm người nghe kéo vào.
Trên đài, cùng Thời Mộ hát , Bối Linh đôi mắt sáng long lanh, thần sắc bên trong tràn đầy vui sướиɠ cùng sự sùng bái khôn kể.
Bọn họ một cái nam sinh lãng tử, một cái nữ sinh nhỏ xinh đáng yêu, nhìn vô cùng xứng đôi.
Chu Thực một bên gặm hạt dưa một bên đẩy cánh tay Phó Vân Thâm : "Tôi cảm thấy năm nay vào vũ hội đông , vai quốc vương cùng vương hậu khẳng định sẽ là Mộ ca cùng Bối Linh đảm nhiệm, cậu nhìn xem họ xứng đôi chưa kìa a."
Anh Nam hàng năm vào đêm giáng sinh đều sẽ tổ chức một buổi vũ hội đông , từ việc bầu chọn , nam sinh nữ sinh có số phiếu cao nhất sẽ đảm nhiệm vai quốc vương cùng vương hậu, mọi năm đều là các lớp cao được chọn, lần này khẳng định sẽ rơi xuống Thời Mộ cùng Bối Linh, Chu Thực dám cam đoan.
Phó Vân Thâm quơ đồ uống cầm lên, tròng mắt biểu lộ nhàn nhạt.
Cậu ngửa đầu nhấp một hớp, hầu kết nhấp nhô, mày nhăn lại.
Đồ uống này . . . Làm sao lại có hương vị của cồn?
Ánh đèn ảm đạm, chỉ là nháy mắt, thần sắc của cậu liền phát sinh biến hóa.
"Tôi không hát nữa."
"Cái gì?"
Cậu cười, đáy mắt tinh nghịch : "Chúng ta tới chơi trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ đi."