"Dẹp đi, hôm nay chúng ta vẫn đừng làm huynh đệ , tôi còn muốn đi giặt quần áo." Thời Mộ tránh khỏi Chu Thực, ôm đống quần áo lớn chuẩn bị đi vào phòng tắm.
Chu Thực một tay ngăn lại, ỷ vào thân hình cao lớn siết chặt lấy, giữ chặt Thời Mộ, lại lôi cả Hạ Hàng Nhất, mang theo hai người trực tiếp tới ban công tìm Phó Vân Thâm đang giặt giày chơi bóng.
"Mọi người đều ở chỗ này, tôi muốn nói một việc ." Chu Thực biểu lộ nghiêm túc, nhìn về phía Phó Vân Thâm, "Thâm ca cậu có thể gặp quỷ, còn có Mộ ca có thể. . ."
Ở giữa tạm ngừng một chút, sau đó trực tiếp đem lời chuyển qua Hạ Hàng Nhất , "Còn có cậu, tôi vốn cho là cậu cùng tôi là giống nhau là người phàm, kết quả cậu lừa gạt tôi, các cậu ba người đều lừa gạt tình cảm tôi, tôi cảm thấy các cậu cô lập, ghét bỏ tôi."
Thời Mộ: ". . . Mời cậu trước tiên khách quan đánh giá tôi đã."
Chu Thực: "Cậu là mỹ thực gia* ."
**&( mị không biết mỹ thực gia là gì , bạn nào bt thì comment để mình sửa nha )***
". . ." Về phương diện nào đó thì thật đúng là rất khả quan , Thời Mộ nội tâm rất hài lòng.
Phó Vân Thâm xoát lấy giày, cũng chả thèm liếc hắn một cái, giễu cợt nói: " Giờ cậu mới biết à? ."
Chu Thực bị một nghẹn, tức giận lôi kéo tay áo Thời Mộ, "Mộ ca, cậu nhìn cậu ta đi , cậu mau quản cậu ta! !"
Thời Mộ mí mắt nhảy một cái, hất cái tay không thành thật của cậu ta ra: "Tôi lại không phải là bà của cậu ta, tôi làm sao quản?"
Động tác trên tay Phó Vân Thâm dừng lại, mím mím môi, cọ mạnh mũi giày chơi bóng.
[ đinh! Phó Vân Thâm đối với cô giảm 50 điểm Huynh Đệ , nguyên nhân không rõ. ]? ? ?
Cô đây là lại nói sai gì rồi?
Thời Mộ mộng bức.
Phó Vân Thâm vẩy khô cọ bọt biển , bưng chậu nước lên đi qua ba người, đổi chậu nước khác nghiêm túc cọ rửa giày chơi bóng, nhìn thấy dáng vẻ không cam tâm của Chu Thực , Phó Vân Thâm thở dài ngẩng đầu lên, "Nói đi, cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Chu Thực mở miệng, nũng nịu: "Tôi có một huynh đệ nhà vừa mở một quán ăn đêm, muốn chúng ta đi qua ủng hộ cậu ta một chút."
Cậu ta đỏ mặt lên, gãi gãi đầu có chút xấu hổ nói: "Bởi vì cùng các cậu đánh nhau lại làm bài kiểm tra không được tốt, trừ bỏ tiền sinh hoạt cần thiết của mỗi tuần, còn lại tiền tiêu vặt của tôi đều bị cắt hết, mặc dù lúc đầu còn một ít, nhưng tiền kia tôi lại đều cho người nhà tiểu đệ đi chữa bệnh. . ."
Hạ Hàng Nhất nhìn về phía hắn: "Cho nên cậu vì để xưng là trang hảo hán, nên hiện tại không có tiền hả?"
Chu Thực giơ ngón tay giữa lên: "Rất chính xác."
Cậu ta ngồi xổm trước mặt Phó Vân Thâm , trông mong nhìn cậu :
"Thâm ca, chúng ta tuần này đi chơi đi, cửa tiệm kia cùng nhà cậu ở chỉ cách bốn con phố, mười mấy phút là đến rồi, rất thuận tiện. Lại nói, lão Hạ mới vừa vào ở, chúng ta cũng cần làm một bữa tiệc hoan nghênh cậu ấy nha, giao lưu trao đổi tình cảm huynh đệ, cậu thấy thế nào?"
"Không đi." Phó Vân Thâm đẩy cậu ta ra, chuẩn bị đi đổ nước.
Chu Thực rất biết điều trước một bước bưng lên chậu nước, lại chạy đến đón lấy giày chơi bóng để ở một bên phơi nắng, Phó Vân Thâm cũng không quản cậu ta, lau sạch sẽ tay trở về bên trong phòng thay đổi quần áo bẩn đầy mồ hôi trên người.
Phó Vân Thâm bên này không có hi vọng, Chu Thực lại nhìn về phía Thời Mộ.
Thời Mộ trong lòng nhảy một cái, liên tục khoát tay: "Cậu đừng nhìn tôi, tôi không có tiền, tôi một nghèo hai trắng, tiền sinh hoạt cũng không có đủ đâu."
Chu Thực thở dài, ỉu xìu gục xuống bàn. Kỳ thật cậu ta chính là muốn đi chơi, từ khi bị cắt tiền tiêu vặt , chị cậu ta ở Chu gia bên kia cũng không để ý tới cậu ta, các đàn em cũng không phải ít, nhưng khẳng định không thể đòi tiền của đàn em a, rất mất mặt.
"Cậu rất muốn đi hả ?" Hạ Hàng Nhất cúi người tiến đến trước mặt cậu ta.
Chu Thực ừ một tiếng, mí mắt rũ xuống: "Tôi chính là muốn cùng các cậu đi chơi, mọi người ở cùng một chỗ ca hát náo nhiệt a, đến lúc đó còn có thể để mấy người Bối Linh cùng tới."
Cậu ta là đứa không bao giờ chịu ngồi yên, nếu để cậu ta mỗi tuần ở yên trong nhà thì cậu ta sẽ điên mất, thật vất vả mới quen được mấy huynh đệ thật lòng , đương nhiên phải cùng đi ra ngoài chơi mới vui.
Hạ Hàng Nhất mím mím môi, vỗ vỗ bả vai hắn: "Đi đi, tuần này tôi mời các cậu đi."
Chu Thực con mắt lóe sáng , nhưng lại không ngừng lắc đầu.
Hạ Hàng Nhất cười cười: "Không có việc gì, tôi đủ tiền sinh hoạt . Huống chi vừa tới trong thành này, cái gì đều chưa quen thuộc cũng không hiểu rõ, cũng rất muốn đi chơi nhìn xem, cậu không cần khách khí, dù sao các cậu cũng giúp tôi không ít."
"Đi." Phó Vân Thâm đột nhiên đập tay qua, "Dẫn cậu đi chính là không muốn phiền phức người khác, mau mang quần áo tôi đi giặt đi."
"Được! !" Chu Thực khóe miệng giật ra, cười ha hả ôm hai đống quần áo trên giường đi giặt.
Thời Mộ nhìn ga giường trên tay một chút, lập tức nhét vào tay hắn: "Cũng giặt cả cho tôi nữa ."
Chu Thực không vui lòng: "Vì sao ?, cậu lại không chi tiền, tự cậu giặt đi ."
Thời Mộ l*иg ngực thẳng tắp, nói như thể chuyện đương nhiên: "Bởi vì tôi cùng Thâm ca là người trong nhà, tôi chính là cậu ta, cậu ta chính là tôi, cậu giúp tôi giặt chẳng khác nào giúp cậu ta giặt."
Chu Thực bị cái logic này thuyết phục, đắc ý cầm lên một túi bột giặt , ôm cái sọt quần áo xuống lầu.
Sau lưng, mắt Phó Vân Thâm mang ý cười: " Hửm? Người trong nhà?"
Cô sững sờ, đỏ mặt lên, giả bộ không có việc gì quay lưng lại.
"Tôi cũng không phải người nhà của cậu , không cần nhận thân thích lung tung ." Cậu há mồm, chậm rãi nói nhỏ, nhìn thấy mặt Thời Mộ giật giật, Phó Vân Thâm hài lòng khẽ hát tiến vào toilet.
[ đinh! Phó Vân Thâm đối với điểm tình cảm huynh đệ của cô giá trị tăng 100. ]
Điểm tình cảm huynh đệ ?
Không phải điểm Huynh Đệ sao?
Thời Mộ bụm mặt, tiếp tục mộng.
Ngồi ở một bên ăn dưa, Hạ Hàng Nhất nhìn một chút Thời Mộ , lại nhìn một chút Phó Vân Thâm, nhướng mày, cảm thấy sự tình cũng không đơn giản.
Thứ sáu sau khi tan học , Chu Thực dẫn đầu xông vào 415, chờ lúc bọn Thời Mộ trở về , Chu Thực đã thu thập xong đồ vật ngồi tại bên giường chờ lấy.
Thời Mộ đem từng cái quần áo đã khô từ ban công thu hồi, gấp gọn lại. Chu Thực lay động hai chân, nhàm chán , đột nhiên nhớ tới một thứ bị lãng quên lâu lắm rồi , cậu ta kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra , từ bên trong tìm kiếm ra một cái USB, Thời Mộ xem xét, đây không phải là cái mà bốn nam quỷ học trưởng để lại sao, bọn họ còn chưa kịp xem.
Chu Thực cất kỹ trong túi, cười hắc hắc hai tiếng: "Chờ đến mai chúng ta ở nhà Thâm ca xem."
Thời Mộ thu tầm mắt lại, lắc đầu nói: "Quên đi thôi, Thâm ca sẽ không cho phép cái đồ chơi này phát trên TV nhà cậu ta đâu."
"Tôi đem cả máy tính mang về đó, cậu ta nếu không xem , hai chúng ta vụиɠ ŧяộʍ xem."
Thời Mộ hừ tiếng cười: "cậu không sợ bên trong đều là virus? ?"
Chu Thực tròng mắt chuyển hai vòng , sau đó lấm la lấm lét tiến đến trước mặt Thời Mộ, đè thấp giọng cười tà: "Tôi nghĩ, bên trong hẳn là loại đồ vật kia .",
"Loại đồ vật kia ?"
Hắn nhéo nhéo ngực của mình, cười hèn mọn, Thời Mộ hiểu.
Đừng nói, bên trong khả năng thật đều là loại vật này.
"Nhanh lên, đi." Đã thu thập xong Phó Vân Thâm tại cửa ra vào không kiên nhẫn thúc giục.
Hai người không dám trễ nải, vội vàng đuổi theo.
Hạ Hàng Nhất đeo trên lưng một túi vải cũ kỹ : "Bối Linh hôm nay trực nhật, tôi muốn ở lại chờ em ấy, nếu không các cậu đi trước đi, đến lúc đó liên lạc điện thoại sau."
"Đừng , chúng ta tiện đường cùng đi, hôm nay tôi đến nhà Thâm ca , cậu cùng Bối Linh nếu không cùng đến luôn đi."
Hạ Hàng Nhất lắc đầu: "Tôi ngược lại là không quan trọng, nhưng Bối Linh là con gái , ở cùng chúng ta một chỗ không tốt lắm."
Nói cũng đúng.
Thời Mộ lông mi vỗ hai lần, "Như vậy đi, đêm nay chúng ta cùng đi đến nhà Thâm ca , tôi làm cơm cho các cậu, tối ngày mai chúng ta mới đi đến cửa tiệm mà Chu Thực nói ." Cô nhìn về phía Phó Vân Thâm, "Có thể chứ, Thâm ca? Nếu là không được thì đến nhà tôi , chỉ là nhà tôi có hơi nhỏ."
"Tôi ăn sườn xào chua ngọt."
Quẳng lại lời nói, sau đó, Phó Vân Thâm đeo cặp sách quay người rời đi.
Ban đêm sau khi đón cả Bối Linh , bọn họ trực tiếp ngồi xe về nhà của Phó Vân Thâm, Thời Mộ đổi giày tiến vào phòng bếp, tủ lạnh lại bị nhét một đống đồ ăn, không cần nghĩ cũng biết là Phó Vân Thụy làm.
Hạ Hàng Nhất cùng Bối Linh đều là lần đầu tiên tới, có chút câu nệ, Chu Thực cũng không khách khí, cầm lấy quả táo cắn một miếng: "Các cậu đừng làm như người xa lạ, tới chỗ này chính là nhà mình, tùy tiện."
Sàn nhà của Phó Vân Thâm bị xát sáng loáng, trước sô pha là một ô cửa sổ to lớn sát đất, có thể nhìn thấy bên ngoài tiểu viện nhi trồng hoa hoa cỏ cỏ, Hạ Hàng Nhất từ bé đến lớn ở đều là nhà nông thôn, vốn cho là nhà Bối Linh đã đủ xa hoa, không nghĩ tới Phó gia càng xa xỉ.
Cậu ta cẩn thận từng li từng tí đổi giày, phủi mông một cái , ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn hai bên một chút, nhỏ giọng hỏi Phó Vân Thâm: "Chúng ta tới nhiều người như vậy, người nhà cậu sẽ không để tâm chứ."
Lời này vừa nói ra, Chu Thực liền bị táo nghẹn ở cổ họng, trong phòng bếp thái thịt Thời Mộ xém chút đem đầu ngón tay cắt đứt, Bối Linh tay mắt lanh lẹ, trực tiếp kéo tay áo cậu ta.
Chú ý qua cái tin tức kia đều biết Phó Vân Thâm là cô nhi, trải qua quá khứ vô cùng phức tạp.
Bầu không khí ngưng kết, Hạ Hàng Nhất lại không ngu ngốc, lập tức phát giác mình nói sai.
"Tôi chỉ ở một mình ." So với sự khẩn trương của ba người, thần sắc Phó Vân Thân ung dung, mặt mày như thường, không mảy may tức giận.
Bối Linh nhẹ nhàng thở ra, thoáng nhìn Thời Mộ một mình tại phòng bếp bận rộn, trong lòng có chút băn khoăn, cô xoa xoa góc áo, đứng dậy: "Em, em đi giúp Thời Mộ học trưởng, các anh trò chuyện đi."
Nói, tiến vào phòng bếp.
Chu Thực trêu ghẹo nói: "Linh Linh là cảm thấy ngồi cùng chúng ta nhàm chán quá đi."
Bóng lưng cô lảo đảo một cái, không có lên tiếng.
Mở ti vi lên, Phó Vân Thâm lại giống thường ngày chuyển tới kênh thể dục , chống cằm yên lặng nhìn xem.
Hạ Hàng Nhất đặt tay ở trên đầu gối ngón tay không ngừng chuyển động , thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc hắn một cái, há hốc mồm lại nói không nên lời.
Phó Vân Thâm vứt xuống điều khiển từ xa, nhìn sang: "Cậu muốn hỏi cái gì liền hỏi, đừng có mà ngượng ngùng xoắn xít ."
Hạ Hàng Nhất hướng mắt nhìn phương hướng phòng bếp, thu liễm ánh mắt, tận lực thấp giọng: "Nghe nói Thời Mộ. . . Ăn mẹ cậu?"
Phốc --!
Chu Thực cái này thật bị nghẹn chết.
Phó Vân Thâm đôi mắt thâm thúy lướt qua Chu Thực, trầm thấp ừ, sửa lại: "Mẹ kế."
"Mẹ kế cũng là mẹ mà, cậu . . . không tức giận?"
Từ sau khi biết chuyện này, vấn đề này một mực quanh quẩn trong lòng nghĩ mãi mà không rõ, cậu ta nghĩ đến Phó Vân Thâm cũng không phải người hẹp hòi gì , đã làm bạn cùng phòng, có chút sự tình vẫn là hỏi rõ ràng thì tương đối tốt hơn.
Chu Thực lại gần nhỏ giọng nói: "Cái này có chút phức tạp, cậu vẫn là đừng hỏi."
Hạ Hàng Nhất ánh mắt mờ mịt: "Phức tạp?"
Chu Thực gãi gãi đầu có chút không biết nói thế nào, dù sao đây cũng là việc riêng của Phó Vân Thâm, người ngoài không hỏi được, lại rất tò mò muốn biết, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ, mặc dù hắn cũng thật tò mò chân tướng đến cùng là cái gì.
Phó Vân Thâm liếʍ môi dưới, ánh mắt nhìn về phía Hạ Hàng Nhất, lạnh thấu xương : "Cậu muốn biết?"
Hạ Hàng Nhất lắc đầu, nhu hòa cười: "Cậu không muốn nói thì đừng nói, tôi cũng chỉ là lắm miệng hỏi một chút."
Hắn lành lạnh cười: "Tôi đem mẹ kế tôi gϊếŧ chết , gϊếŧ hai lần, một lần là mạng bà ta, một lần để bà ta hồn phi phách tán."
Hạ Hàng Nhất sững sờ.
Chu Thực cũng sững sờ theo.
Dù cho đã nghe qua tin tức, nhưng chân chính nghe chính miệng cậu nói , sống lưng vẫn là có chút lạnh .
Phó Vân Thâm thu lại ánh mắt, cầm lấy điều khiển từ xa tiếp tục chuyển kênh.
Đã mở chủ đề ra, Chu Thực cũng không tiếp tục kìm nén, cậu ta cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Thâm ca, cậu có thể nói một chút tại sao không? Lúc ấy tin tức đều nói cậu . . Nói cậu sợ mẹ kế đoạt tài sản nên mới. . ."
Trên mặt hắn không có biểu tình gì, Chu Thực sợ Phó Vân Thâm hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: "Đương nhiên, tôi không có hiểu lầm cậu, hai ta đều quen biết lâu như vậy. . ." Nắm nắm tay, Chu Thực thở sâu, "Được rồi, tôi không hỏi, tôi thu hồi lời nói, Phó Vân Thâm cậu dù thế nào vĩnh viễn là bạn thân của tôi."
Quay người, quay đầu, lại cầm lên một trái táo.
Hạ Hàng Nhất nhìn màn ảnh ti vi, "Tôi cũng giống vậy."
Chu Thực gặm quả táo: "Tôi cảm thấy mẹ kế cậu khẳng định không phải thứ gì tốt, tôi đứng về phía cậu."
Hạ Hàng Nhất gật đầu: "Tôi cũng giống vậy."
Chu Thực: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, đừng ban đêm đem tôi gϊếŧ người diệt khẩu ."
Hạ Hàng Nhất tiếp tục gật đầu: "Tôi cũng giống vậy."
"Móa, con mẹ nó cậu là máy lặp lại a, có thể hay không đừng học tôi nói chuyện!"
"Tôi cũng . . . ."
Hạ Hàng Nhất lấy lại tinh thần, đỏ mặt không nói chuyện.
Nguyên bản bầu không khí nặng nề bởi vì hai người này nháy mắt ấm lại, nhìn xem Chu Thực quát quát kêu kêu cùng Hạ Hàng Nhất xấu hổ ở cạnh, Phó Vân Thâm bên môi dần dần tràn ra ý cười, trong ánh mắt âm trầm liền bị hòa tan bởi sự ôn nhu.
Trong phòng đèn sáng rực rỡ, rất ấm cúng.
Phòng bếp có tiếng nấu ăn , được ngồi bên cạnh bạn bè.
Cậu xem tivi, đột nhiên cảm thấy có thể còn sống thật là tốt.