Chương 2-1
Trong khi khả năng kiềm chế và thích ứng không ngừng tăng lên, tôi càng ngày càng tự tin vào tiềm năng trở thành siêu nhân của mình.Tôi phải giúp hắn rửa bát, chen lấn trong căng tin đông nghẹt người mua bằng được sườn xào chua ngọt, tìm kiếm những chiếc áo sơ mi và tất lúc nào cũng không cánh mà bay, đề phòng những chuyện bất ngờ có thể xảy ra với hắn…
Hôm nay, tôi phải ứng phó với một nữ sinh khoa Hóa, người đã gửi cho hắn một lá thư tình ướŧ áŧ sến súa.
Trăng treo đầu ngọn liễu, người hẹn sau hoàng hôn.
Sau cái hồ nhỏ yên tĩnh trong khuôn viên trường, dưới mái đình thanh nhã, tôi dày mặt vờ làm người xấu.
“Hà Vĩnh Kỳ? Là anh phải không?” Tôi vừa bước chân vào đình, cô gái liền quay người lại, khuôn mặt ngay lập tức lộ rõ vẻ thất vọng: “Cậu là ai?”.
“Tôi…”
“Cậu chính là cậu em kết nghĩa lúc nào cũng bám dính anh ấy như hình với bóng?”
Như hình với bóng? Tôi khổ sở gật đầu.
“Hà Vĩnh Kỳ đâu?”
“Anh ấy không thể đến được?”
“Thế là thế nào? Cho dù từ chối cũng phải tự mình nói chứ?” Con gái bây giờ thật khiến người ta kinh ngạc, cô ta nhìn tôi ngờ vực: “Chẳng nhẽ anh ấy không nhận được thư của tôi? Hay cậu đã giấu thư đi rồi tự mình mò đến đây?”.
Giọng điệu chất vấn của cô ta làm tôi điên tiết: “Này, đừng có ăn nói linh tinh. Hắn ta không chịu đến, đừng có đổ lỗi cho tôi”.
Có nên cho cô ta biết chân tướng sự việc không? Khi nãy ăn cơm tối xong, Hà Vĩnh Kỳ xé thư ra đọc, tiếp đó là nằm bò ra bàn cười đến tận bây giờ. Bằng giọng đứt quãng vì cười, hắn đọc cho tôi nghe những bốn lần bức thư đầy lời lẽ sến súa của cô ta, sau đó còn bới ra trong đó năm chữ sai chính tả.
Cuối cùng hắn nói với tôi: “Bác và mẹ chắc chắn không thích anh vừa năm nhất đã yêu đương, em giúp anh giải quyết chuyện này đi”. Vừa mở mồm là lôi hai vị khắc tinh của tôi ra, sau đó lại tiếp tục bò lăn ra cười.
Tên ngốc đó giờ chắc đang nằm ngửa như ếch trên giường mà thở dốc, ai bảo cười cho lắm vào.
Lương tâm của tôi cũng không ít, nghĩ rằng dù là cô gái điêu ngoa này thì cũng có lòng tự trọng, bèn giấu nhẹm sự thật.
“Hà Vĩnh Kỳ hiện tại không muốn quen ai cả, nếu cô nghi ngờ tôi giở trò gì đó thì ngày mai có thể tự đi tìm anh ta mà hỏi.”
Vứt lại một câu, tôi đánh bài chuồn.
Có nên gọi điện cho dì kể tội hắn lúc nào cũng dùng nụ cười nham nhở trêu hoa ghẹo nguyệt không?
Thế là nhân lúc báo cáo về hành tung cả tuần của hắn, tôi cố ý bóng gió về sức hấp dẫn của Hà Vĩnh Kỳ: “… Con đã bảo mà, không được tùy tiện tươi cười với bất kỳ cô gái nào, học sinh thời nay dậy thì sớm lắm”.
Hừ, xem dì dạy dỗ hắn ra sao.
Quả nhiên, buổi chiều mẹ tôi gọi điện lại.
“Đồng Đồng, trong trường có người theo đuổi anh con à?”
“Vâng. Ai bảo anh ấy trêu hoa ghẹo nguyệt cơ? Mẹ, mẹ phải bảo dì với chú dạy dỗ anh ấy một trận mới được. Con nói, anh ấy không chịu nghe.”
“Vĩnh Kỳ rất ngoan, sao có thể trêu hoa ghẹo nguyệt được? Con ăn nói cho cẩn thận.” Chẳng ngờ mẹ lại mắng tôi: “Con gái thời nay thoáng quá! Vĩnh Kỳ ngây thơ lắm, con phải trông chừng anh cho tốt, đừng để mấy đứa con gái đó làm hư anh. Nghe cho kỹ, phải ở bên cạnh anh nhiều hơn, không được để người ngoài bắt nạt anh. Nếu Vĩnh Kỳ bị người ta làm hư, mẹ sẽ hỏi tội một mình con!”.
“Mẹ…”, tôi đau khổ rêи ɾỉ.
Nếu con bị hắn bắt nạt thì làm sao?
Mỗi ngày hắn đều bám dính con như miếng kẹo cao su có độ kết dính tuyệt đối rồi, còn phải ở bên cạnh hắn nhiều đến mức nào nữa?
“Được rồi, gọi Vĩnh Kỳ ra nghe điện thoại.”
Tôi đặt ống nghe xuống, quay ra vỗ vai con người đang ngồi bên cạnh nghe nhạc: “Mẹ tôi bảo ra nghe điện thoại. Nhóc con, biết điều chút, đừng có nói linh tinh”. Tôi hạ giọng cảnh cáo.
Hắn nhấc máy lên: “A lô, bác ạ?”.
“Ừ, Vĩnh Kỳ, ở đó có thoải mái không?”, giọng nói của mẹ tôi đột nhiên nhẹ nhàng hết sức: “Có nhớ bác không? Ở cùng Đồng Đồng có vui không?”. Tôi nghe mà toàn thân run rẩy, da gà nổi đầy người.
“Rất tốt ạ. Bác ơi, Vĩnh Kỳ rất nhớ bác, hè này con sẽ đến thăm bác, lúc đó con muốn được ăn món gà kho tàu bác làm.”
Tôi đứng sau véo thật mạnh vào tay hắn. Tên đáng ghét, lại dám cả gan đòi về nhà tôi chơi hè?
“Được rồi, bác đợi con đấy. Bữa nào bác cũng làm đồ ăn ngon cho Vĩnh Kỳ.” Mẹ tôi đồng ý ngay: “Vĩnh Kỳ, nghe lời bác, con vẫn còn nhỏ, việc học quan trọng, không được quá thân mật với các cô gái. Phải ở bên Đồng Đồng nhiều hơn, đừng chơi với mấy người không ra gì. Coi như bác nhờ con trông nom Đồng Đồng, tốt nhất là hai đứa bám nhau như hình với bóng, một bước cũng không rời càng tốt”.
Nghe giọng nói lanh lảnh của mẹ, tôi chỉ muốn khóc thét lên.
Hà Vĩnh Kỳ lớn tiếng đáp lại: “Vâng, con nhất định sẽ hết lòng trông nom Đồng Đồng. Bác yên tâm, con sẽ chăm sóc Đồng Đồng thật tốt, tuyệt đối sẽ như hình với bóng, nửa bước không rời”.
Cúp máy xong, hắn quay lại nhìn tôi, lúc này đang đần mặt ra, nở một nụ cười đắc ý.
“Từ hôm nay trở đi, em rời đi một bước cũng phải báo cáo với anh. Đây là yêu cầu của bác.”
Tôi trừng mắt với hắn, rành rọt thốt ra từng chữ: “Từ hôm nay trở đi, anh tự đi mua cơm, tự rửa bát, tự giặt đồ, mỗi sáng tự chuẩn bị giáo trình, mỗi tối tự đi xí chỗ ngồi trong phòng tự học”.
Hắn lập tức đổi giọng, cười hì hì: “Đừng thế mà. Em xem, anh không nói lời nào bất lợi cho em cả”.
“Hừ!” Tôi quay đi, hằn học lườm bức tường.
“Đừng giận mà.” Hắn tiến lại chạm vào vai tôi: “Bài tập vật lý làm xong chưa?”
“Tự làm đi.”
“Anh không biết làm.”
“Không biết thì đọc sách, suốt ngày chép bài người khác, anh không thấy xấu hổ à?”
“Nếu mai anh không có bài tập để nộp sẽ bị đuổi ra khỏi lớp, lúc ấy em cũng sẽ bị mất mặt. Mất mặt cũng chẳng sao, nhưng nếu kết quả trên lớp quá kém, không được thi cuối kỳ thì sẽ phải học lại. Anh phải học lại cũng được đi, nhưng bác và mẹ sẽ hỏi tội em. Tệ nhất là, cho dù bác không bắt em phải học lại cùng anh thì chí ít họ cũng sẽ bắt em kèm cặp anh mỗi ngày.”
“Anh…”
Da mặt con người này còn dày hơn mặt tường. Tôi thô lỗ vứt vở bài tập về phía hắn.
Hắn chộp được ngay, reo lên một tiếng, lập tức vui vẻ chép đáp án.