Đồng Đồng Và Kỳ Kỳ

Chương 2

Chương 1-2
Tôi phát hiện khả năng kiềm chế và thích nghi của mình ngày càng tốt.

Ít nhất số lần nổi khùng trung bình mỗi ngày từ ba mươi bảy lần đã giảm xuống còn hai mươi bảy lần.

Hà Vĩnh Kỳ, Hà Vĩnh Kỳ, hừ!

Chỉ tại hắn, mỗi tuần tôi phải gọi hai cú điện thoại đường dài đắt đỏ, báo cáo chi tiết hắn đi đâu làm gì, tình hình sức khỏe, học tập, kết bạn… ra sao.

Chỉ tại hắn, tâm trạng tôi lúc nào cũng thấp thỏm không yên, hoàn toàn đánh mất sự hứng khởi khi vào đại học.

Chỉ tại hắn, ngay tuần đầu tiên chuyển đến trường đại học Khoa học kỹ thuật mà hồi trước đêm ngày mơ tưởng này, tôi đã bắt đầu cực kỳ bất mãn với ký túc xá hiện đại ở đây – từ bao giờ ký túc xá sinh viên lại cao cấp đến mức chỉ có hai người một phòng cơ chứ?

Xa xỉ!

Nếu trong ký túc không cách nào tránh mặt hắn được, ít ra lúc lên lớp cũng có thể cách xa hắn một chút chứ? Dù sao thì hắn cao to tuấn tú, có nụ cười hiền lành như thiên thần, lại chỉ vừa mới vào học nên đương nhiên chưa ai phát hiện ra hắn là một thằng đần, những đứa thích làm bạn với hắn đông vô số kể.

Vào học chưa được ba ngày, mộng tưởng có thể tìm lại chút bình yên trên lớp của tôi đã tan thành mây khói.

Miếng kẹo cao su vốn đã rất phiền phức, nếu nó lại có thể hình ngang ngửa với bạn, hơn nữa còn bám dính bên cạnh bạn, có chết cũng không chịu dời đi, vậy rắc rối càng lớn hơn.

Rắc rối nhất là, miếng kẹo cao su không cách nào vứt đi này hình như chẳng có chút hứng thú gì với sách vở và lớp học, thường xuyên ngồi ngây người. Có trời mới biết kết quả xuất sắc từ trước tới giờ của hắn chui từ đâu ra? Tôi cá không phải hắn ta tự thi.

Ngồi ngây ra vẫn còn đỡ, sợ nhất là hắn ta lăn ra bàn ngủ. Mặc dù không ngáy nhưng mặt lại không ngừng cọ cọ vào cánh tay tôi, hệt như một con mèo to đùng làm nũng vậy. Mỗi lần như thế, hứng chịu ánh mắt kỳ quái của tụi con trai đã đành, nhưng đáng sợ hơn là còn phải chịu thêm cả những ánh mắt ngưỡng mộ của lũ con gái trong lớp.

Hắn nhắm mắt ngủ ngon lành, kẻ đen đủi là tôi, lần nào cũng phải một mình hứng chịu hậu quả do người khác gây ra.

“Đừng có dựa vào tôi mà ngủ, muốn ngủ thì xuống cuối lớp ấy. Tôi sắp bị ánh mắt sắc như dao của thầy giáo gϊếŧ chết rồi.”

“Không dựa vào em, anh không thể ngủ được.”

“Anh…” Tôi đập vào gáy hắn một cú thật mạnh.

Hắn xoa xoa gáy: “Anh sẽ đi gọi điện cho bác, em đánh anh”.

“Đi đi, đi ngay đi. Tôi thà bị mẹ mắng té tát còn hơn phải làm bảo mẫu cho anh.”

Hắn ngậm miệng, cứ những lúc thế này là lại trưng bộ mặt ấm ức nhìn tôi. Cao to khỏe mạnh còn làm bộ đáng thương, nhìn chỉ muốn đâm đầu vào tường cho rồi.

Tiết sau, hắn lại lê đít ngồi xuống bên cạnh tôi.

Lần này, miễn cưỡng chống chọi nửa tiết đầu, hắn ngoan ngoãn ngồi im nghe giảng, không ngây người cũng chẳng ngủ gật. Nửa tiết sau – quả nhiên không ngoài dự tính, hắn lại lăn ra ngủ.

Tôi thở dài bất lực, chỉ có thể triệt để từ bỏ ý định phấn đấu thành học trò ngoan luôn ngồi bàn đầu chăm chú nghe giảng, chuyển xuống dãy cuối lớp để tiện né tránh tất cả những ánh nhìn đáng sợ.

“Màn hình cảm ứng sóng âm bề mặt thông thường dựa trên hai bộ thu/phát sóng âm đồng thời trên trục X và trục Y, khi…” Lớp học im phăng phắc, thầy giáo đột nhiên dừng hàng chữ ngoáy tít đang viết trên bảng, quay xuống hỏi: “Hôm qua tôi đã thông báo về phạm vi ôn tập, ai có thể cho tôi biết sóng âm hoạt động như thế nào?”. Đôi mắt đen ẩn sau gọng kính bắt đầu rà một lượt lớp học.

Toàn bộ lớp cúi đầu ngoan ngoãn, cố không để lọt vào tầm mắt của thầy, trừ hắn.

“Hà Vĩnh Kỳ.”

Đã bảo mà, cái tên ngốc này có thèm nghe giảng đâu, chẳng biết tâm trí hắn đã bay bổng đến tận chỗ nào rồi. Tôi giơ chân, đạp hắn một cái thật mạnh.

“A?” Hắn ngẩng đầu ngạc nhiên.

“Nguyên lý hoạt động của sóng âm là gì?”

Thấy hắn nhìn mình bằng vẻ mặt đáng thương, tôi cắn răng, đành phải giơ hai ngón tay lên nhắc – hai trục, đồ ngốc!

Hắn nhanh chóng ngộ ra: “Hai tia”.

“Hai tia?” Thầy giáo nhướng mày.

Tôi than thầm, liên tục huơ hai ngón tay, dùng khẩu hình bảo hắn: “Thiết kế… thiết kế…”.

Hắn bừng tỉnh: “Thiết kế hai tia”.

“Thiết kế hai tia?”

Trời ạ, cái tên này căn bản là không sờ đến sách vở. Cả lớp tập mãi thành quen, bờ vai bắt đầu rung bần bật – nhịn cười.

Vì người dì luôn yêu thương mình, tôi không thể không mạo hiểm, khẽ thì thầm: “X,Y”.

Cuối cùng thì hắn cũng nghe rõ, nhắc lại ngay: “X và Y”.

Khuôn mặt thầy giáo dãn ra một chút, hỏi tiếp: “X và Y đại diện cho cái gì?”.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, câu hỏi mới đơn giản làm sao. X và Y đại diện cho hai trục tọa độ, bất kỳ học sinh trung học nào cũng có thể trả lời. Thực tế chứng minh, ông anh kết nghĩa này của tôi đúng là một thằng đần.

“Nhiễm sắc thể.” Hắn nhún vai tỉnh bơ.

Cả lớp cười ầm ĩ. Còn tôi, ầm một tiếng, chán nản nằm vật ra bàn.

Thật mất mặt…

Chuyện bi thảm nhất trên đời này chính là sau khi mất mặt cực độ đến thế rồi, vẫn còn phải cố sống cố chết chen lấn để mua đồ ăn đem đến phòng giáo viên cho tên đần kia.

Bữa trưa hôm nay dĩ nhiên phải đem đến phòng giáo viên, vì hắn đã bị thầy gọi lên “dạy bổ túc”. Hơn nữa, dì nói hắn phải ăn cơm đúng bữa nếu không sẽ đau dạ dày.

Tay bưng hộp cơm tiến về phía phòng giáo viên ở tầng một, từ xa đã nghe thấy tiếng cười của thầy. Bước vào trong, khuôn mặt ban nãy còn tím tái của thầy nay đã chuyển thành đỏ bừng phấn khởi. Trên bàn uống nước là một bàn cờ đang hồi gay cấn. Ngồi đối diện đương nhiên là nhân vật gai mắt nhất đời tôi: Hà Vĩnh Kỳ.

“Cơm đến rồi!” Nhìn thấy hộp cơm trên tay tôi, hắn reo lên một tiếng, bước đến giằng lấy.

“Thôi em ăn cơm đi, lần sau nhất định phải chuẩn bị bài trước khi đến lớp, biết chưa?”, thầy cười ha hả đứng dậy.

“Vâng ạ! Thầy cứ yên tâm.”

Thầy à, thầy đừng có tin hắn, con người này lúc nào cũng gật đầu hứa hẹn xong là lập tức quên ngay.

Trên đời có một loại người sinh ra để mê hoặc người khác, khiến người ta không cách nào giận hắn lâu được, chẳng mấy chốc liền tha thứ luôn, Hà Vĩnh Kỳ chính là thuộc loại người đó.

Mỗi lần hắn đắc tội với thầy cô, khiến họ tức đến nỗi thiếu điều phải vào phòng cấp cứu, vậy mà chỉ một lát sau đã bị hai ba câu nói hay nụ cười hiền lành ngây thơ của hắn làm cho vui vẻ không khép được mồm lại.

Lừa đảo!

“Em, sao hôm nay không có sườn xào chua ngọt?” Hắn chúi đầu vào hộp cơm, dùng thìa bới tung bốn phía.

“Gọi tên đi, cấm gọi em.” Tôi hậm hực lườm hắn, “Hôm nay căng tin không bán sườn xào”.

“Không đúng, thực đơn của ngày thứ ba có sườn xào.”

Thực đơn thì nhớ rõ thế, bài vở sao chẳng thấy vào đầu được tý nào.

“Sườn bán hết rồi, không mua được.”

“Không mua được?” Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, lại lộ ra vẻ đáng thương mà không bạn học nào có cơ hội được chiêm ngưỡng, như thể tôi vừa gây ra chuyện tày đình gì lắm ấy.

Làm ơn đi, chỉ là sườn xào chua ngọt thôi mà, không ăn một bữa thì anh chết ngay được hả?

“Sườn…”

“Đừng có nhõng nhẽo với tôi, tôi không phải mẹ anh.”

“Anh muốn ăn sườn.”

Thật không chịu nổi cảnh thằng con trai lớn tướng như thế này rồi mà còn nhõng nhẽo! Tôi trợn trừng mắt, không chút do dự đập một cái vào gáy hắn.

Tôi gầm lên: “Đã bảo không có là không có! Còn nhì nhằng, mai tự đi mà mua cơm!”.

Có thế hắn mới chịu im miệng.

Hắn cúi đầu, hộp cơm bị tiêu diệt sạch sành sanh với tốc độ sét đánh chớp giật, sau đó hắn chìa hộp cơm về phía tôi.

Tại sao mình lại phải trở thành bảo mẫu của hắn thế này? Tôi vừa than ngắn thở dài, vừa đưa tay đón lấy hộp cơm. Ngay cả hộp cơm cũng không được để hắn rửa, từ lần đầu tiên hắn thử, tôi đã rút ra được kết luận.

Nếu để hắn tự rửa hộp cơm, chỗ nước rửa bát và dầu mỡ của đồ ăn còn sót lại trong đó sẽ khiến hắn trúng độc phải nằm viện ba ngày.

Mà nếu như hắn bị trúng độc nằm viện thì mẹ tôi, người yêu đứa cháu trai còn hơn yêu con ruột mình, chắc chắn sẽ lấy mạng tôi.