Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 44

Chương 44: Trước mặt mọi người tỷ muội bất hòa
Hoàng thị cười nhìn đánh giá tỷ muội Tần gia một lần, cuối cùng hai tròng mắt dừng ở trên người Tần Thư Dao: dღđ。l。qღđ"Ta nghe nói ngươi giỏi nhất nuôi dưỡng người, nhìn một cái xem nhiều cô nương được nuôi dưỡng xinh đẹp nha, cũng không biết là tiện nghi cho nhà ai!"

Ngô thị nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, cười nói: "Nếu là lấy chồng tốt cũng là các nàng có phúc khí, ta đây làm mẹ không phải là hi vọng bọn họ sau này trải qua tốt sao?"

Mọi người vừa nghe lời này, lập tức ào ào thẹn thùng cúi đầu.

Tần Thư Dao cúi đầu âm thầm cắn răng, chẳng lẽ Ngô thị định gả nàng cho ma ốm này? Theo nàng biết cuối cùng Hàn Thế Hiên cưới nữ nhi Trần gia, đương nhiên thành thân không đến nửa năm Hàn Thế Hiên liền bệnh nặng bỏ mình.

Hoàng thị thấy đám cô nương này đều thẹn thùng, cũng biết hôn sự này không thể nói ngay trước mặt bọn họ. Hôm nay bà hợp ý vài người, cũng không biết bọn họ khẳng định không chịu. Nhưng nghĩ đến con trai của mình điều kiện cũng không tệ, chỉ là thân thể lại là có chút tạm được, nhưng nếu sinh một con nối dòng, như vậy bọn họ cũng có hậu rồi.

Hoàng thị chỉ vào đình cách đó không xa nói: "Các cô nương đều chơi đùa ở đó, các cháu cũng đi chỗ kia đi. Miễn cho ở chỗ này bị gò bó!"

Tuy rằng Ngô thị cố ý nói Tần Thư Dao cho Hoàng thị, nhưng dù sao chuyện này cũng phải được Tần Lương và Tần lão phu nhân đồng ý, liền để bốn cô nương đi dạo chơi trong đình trước.

Hôm nay đến đều là quý nữ, ngồi trong đình cũng đều là thiên kim tiểu thư phú quý. Trong đó Tần Thư Dao biết không ít, còn có không ít là chơi đùa tốt với Tần Tuyết Như.

Bởi vì Tần Tuyết Như đi gần với hoàng tử công chúa, năm kia lại được phong hào đệ nhất tài nữ, cho nên cô nương trong đình vừa thấy Tần Tuyết Như lập tức vui mừng lôi kéo nàng ta ngồi xuống.

"Tuyết Như tỷ tỷ, tỷ đã không lâu không ra ngoài chơi. Muội nhớ muốn chết!" Ngồi ở bên trái là tiểu nha đầu mặc xiêm y màu vàng, cười lôi kéo cánh tay Tần Tuyết Như nói.

Mặc dù vẻ mặt Tần Tuyết Như mang theo ý cười, thế nhưng có chút lạnh nhạt: "Trước đó vài ngày bị phụ thân bắt học quy củ, cho nên mới rất ít ra ngoài."

Nàng bất động thanh sắc rút tay ra, tiếp đó cũng không giới thiệu tỷ tỷ muội muội của mình, liền ngồi ở đằng kia tán gẫu với những người khác.

Tần Thư Dao cũng không để ý, dù sao nàng cũng không tính toán kết giao với những quý nữ này. Nhưng Tiết Nhã lại cảm thấy cực kì bối rối, đứng cũng không được, ngồi cũng chẳng xong.diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn

Tần Thư Dao thấy bộ dạng này của nàng ta, ra vẻ kinh ngạc nói: "Tam muội, biểu muội cũng chưa từng ngồi ở chỗ này, sao muội không dành một vị trí cho biểu muội vậy!"

Thực ra không chỉ có Tiết Nhã, chính hai người Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm đều còn đứng. Dù sao ba người bọn họ ra ngoài ít, cho nên mọi người đều không thể nào biết được.

Những quý nữ này đều ở sâu bên trong trạch viện, sao không biết loại tiểu kỹ xảo này, không ít người đều ôm tâm tư xem kịch vui nhìn bọn họ.

Sắc mặt Tần Tuyết Như có chút khó coi, nhưng dù sao cũng đang ở bên ngoài, trực tiếp xé rách mặt với Tần Thư Dao cũng không tốt, chỉ hừ lạnh nói: "Nơi này chỗ ngồi nhiều như vậy, chẳng lẽ còn phải để ta mời ngồi?"

Hai mắt Tiết Nhã lập tức đỏ bừng, nắm chặt khăn đi tới một góc nhỏ.

Tần Thư Dao trái lại thoải mái lôi kéo Tần Khả Cầm ngồi vào bên kia, vừa cười vừa nói với Tần Khả Cầm, hoa cúc nở trong hoa viên thật tươi đẹp.

"Nghe nói nhà các ngươi đều là tài nữ, không bằng chúng ta đến làm thơ đi." Đề nghị là Đinh Thiều Hoa nữ nhi Anh quốc công.

Hai người Đinh Thiều Hoa và Tần Tuyết Như vốn không hợp nhau, Đinh Thiều Hoa chán ghét nhất là nữ tử như Tần Tuyết Như vậy. Hơn nữa nàng cũng không muốn bại bởi Tần Tuyết Như, cho nên mỗi lần chỉ cần có chỗ nào có nàng ta đều nhất định muốn thi đấu với Tần Tuyết Như một lần.

Tần Tuyết Như nhìn thoáng qua Tần Thư Dao ngồi ở một bên vừa nói vừa cười, trong lòng cực kỳ ghi hận, lập tức bày ra tươi cười rực rỡ: "Tài hoa của tỷ tỷ ta còn tốt hơn ta đó, không bằng ngươi so với tỷ ấy đi."

Tần Thư Dao biết Tần Tuyết Như sẽ không buông tha mình như vậy, chỉ là nàng thật sự không có hứng thú chơi đùa cùng nhóm tiểu cô nương này: "Hôm nay hoa nở rất đẹp, nếu một trận tỷ thí làm mất phong nhã, nếu chỉ có hai người ta và Đinh cô nương so, chẳng phải là vắng vẻ những người khác. Sao không chiếu theo ý nguyện cá nhân, nếu nguyện ý thì làm mấy người đứng đầu, nếu không đồng ý vậy ngồi ngắm hoa, như thế nào?"

"Tỷ tỷ cũng thật lười, lúc ở nhà chịu khó, thế nào ra khỏi nhà liền trở nên như vậy. Chẳng lẽ là sợ Đinh tỷ tỷ, ta thấy tuổi của Đinh tỷ tỷ với tỷ tỷ không sai biệt lắm, tỷ tỷ còn có trưởng công chúa Hoa Phượng tự mình chỉ dạy. Cho dù tỷ tỷ không vì thể diện chính mình suy nghĩ, cũng nên vì mặt trưởng công chúa Hoa Phượng suy nghĩ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, cũng không biết trưởng công chúa Hoa Phượng sẽ nhìn tỷ tỷ ra sao đâu!" Hôm nay Tần Tuyết Như nhất định phải để Tần Thư Dao xấu mặt, lại nói: "Thơ này, từ* này, trong ngày thường tỷ tỷ cũng làm không ít. Sao không vẽ một bức họa, để Đinh tỷ tỷ đề từ được không?"

(*Từ: cũng gọi là 'trường đoản cú', thể loại văn vần thời Đường, Tống ở Trung Quốc)

Tần Tuyết Như còn chưa từng thấy Tần Thư Dao đề bút vẽ đâu, nếu Tần Thư Dao nói sẽ không cự tuyệt, như vậy không chỉ làm mất mặt Tần Thư Dao, ngay cả thể diện trưởng công chúa Hoa Phượng cũng mất hết.diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn

"Muội muội mới là giỏi lười biếng nhất, để ta vẽ tranh, lại để Đinh cô nương đề từ, vậy chẳng phải là muội muội ở chỗ này vừa ngắm hoa vừa uống trà. Trước đó vài ngày thấy muội muội đang học múa, không bằng muội muội múa một khúc cho chúng ta xem, cũng để cho chúng ta giải lao!"

Lời này vừa nói ra lập tức có người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Đinh Thiều Hoa cũng nói tiếp: "Chủ ý này tốt, chúng ta vẽ tranh điền từ, Tần muội muội hiến vũ, cũng không hoang phế thời gian tốt đẹp này!"

Tần Tuyết Như âm thầm cắn răng, bọn họ vẽ tranh điền từ là việc nhã nhặn, nhưng khiêu vũ lại như vũ cơ thông thường. Tuy rằng lúc trước trước mặt những người khác, Tần Thư Dao cũng từng nhảy qua vài lần, nhưng cái kia đều là hiến nghệ cho mọi người, cũng không ảnh hưởng toàn cục. Nhưng hiện tại những người khác vẽ tranh điền từ, nàng lại múa cho mọi người thưởng thức, làm sao nàng cam nguyện được.

"Tỷ tỷ múa rất tốt, ngay cả trưởng công chúa Hoa Phượng đều cảm thấy tốt, vì sao tỷ tỷ không múa!" Tần Tuyết Như lạnh mặt hừ lạnh nói.

Mọi người cũng đều nhìn ra hai người Tần Tuyết Như và Tần Thư Dao bất hòa, nhất là Đinh Thiều Hoa nhìn thấy Tần Tuyết Như cam chịu, trong lòng càng thêm thống khoái: "Tần muội muội, vừa rồi ngươi kêu tỷ tỷ ngươi vẽ tranh, hiện tại lại bảo tỷ tỷ ngươi nhảy múa. Làm sao nàng có thuật phân thân, Tần muội muội có danh xưng tài nữ, chẳng lẽ còn không sánh bằng tỷ tỷ ngươi?"

Tần Tuyết Như thống hận nhất chính là người khác nói nàng không bằng Tần Thư Dao, nghe thế sắc mặt càng thêm khó coi.

Tiết Nhã thấy sắc mặt Tần Tuyết Như khó coi, liền muốn hóa giải xấu hổ này: "Tam biểu muội am hiểu nhất là làm thơ, múa cũng mới học không bao lâu, còn không bằng để tam biểu muội làm một bài thơ, cũng có thể ứng hợp với tình hình!"

Có những lời này của Tiết Nhã không khí dịu đi rất nhiều, Tần Thư Dao cũng lười để ý bọn họ, nàng bỗng nhiên đứng lên nói với Tần Khả Cầm: "Vẽ tranh điền từ tự nhiên là tốt, chỉ là nơi này cảnh sắc rất tốt, không bằng chúng ta đi ngắm hoa trước, đợi lát nữa lại đến!"

Mọi người đều cảm thấy có chút không có ý nghĩa, nghe xong những lời này của Tần Thư Dao cũng đều ào ào gật đầu, cũng không có người quan tâm Tần Tuyết Như nữa.