Anh ta kinh ngạc nhìn thoáng qua phía trước, thấy Cảnh Y Nhân trong bộ quân phục ngụy trang bị một người đàn ông xa lạ khiêng trên vai, tóc buộc đuôi ngựa rủ xuống vung vẩy, liều2mạng giãy giụa.
“…” Khóe miệng Phó Minh Tuấn khẽ run rẩy, vì cô cần anh ta giúp đỡ nên mới chịu gọi anh là giáo sư sao? Trước đây anh bắt cô gọi thì cô không chịu gọi.5Phó Minh Tuấn đi đến trước mặt Nhạc Phong, cản đường anh ta lại, liếc bảng tên trước ngực anh ta mới biết đây là thầy hướng dẫn mới đến. Anh lạnh nhạt mở miệng: “Thầy hướng dẫn6đang định đi làm gì thế?” “Sinh viên không nghe lời trong giờ huấn luyện quân sự nên tôi phải dạy dỗ, không cần giáo viên Lịch sử quản lý đâu.” “Đúng là không nên quản lý, nhưng5thân là thầy hướng dẫn mà lại ôm ôm ấp ấp nữ sinh thì…” Phó Minh Tuấn còn chưa nói xong, Nhạc Phong đã buông nhẹ tay ra, giơ cổ tay đang còng cùng cổ chân Cảnh Y3Nhân cao hơn.
Cảnh Y Nhân bất ngờ cảm thấy mình sắp ngã xuống, rất có khả năng sẽ bị ngã úp mặt nên theo bản năng ngay lập tức ôm eo Nhạc Phong, tay kia túm áo anh ta để không bị trượt ngã chống ngược xuống.
cảnh Y Nhân tức giận quát lớn: “Tên biếи ŧɦái chết tiệt kia! Anh làm cái gì thế?”
Nhạc Phong có vẻ thích thú, nhướn mày nhìn Phó Minh Tuấn ra vẻ vô tội.
“Là cô ta cứ ôm lấy tôi không chịu buông đấy chứ.”
Chỉ một giây sau, Nhạc Phong bỏ tay đang ôm chân Cảnh Y Nhân ra, xốc vai lên một cái để kéo người cô khỏi bị trượt xuống tiếp, rồi vòng qua Phó Minh Tuấn đi về phía phòng y tế.
“Đứng lại!” Phó Minh Tuấn xoay người giận dữ quát, giọng điệu tràn ngập sự cảnh cáo và nhắc nhở. “Cô ấy là vợ của Lục Minh, tốt nhất anh nên tôn trọng cô ấy một chút.” “…” Chân Nhạc Phong hơi khựng lại, đôi mắt anh ta đột nhiên trở nên sâu thẳm, hàng lông mày nhíu chặt, phớt lờ lời nói của Phó Minh Tuấn mà tiếp tục ôm Cảnh Y Nhân đi tiếp. Nếu cô ấy không phải vợ Lục Minh thì anh đã không bắt nạt cô ấy rồi.
Đến phòng y tế, Nhạc Phong đặt Cảnh Y Nhân xuống giường bệnh rồi mới mở còng tay cho cô.
Cảnh Y Nhân tức giận vung chân vung tay, chỉ hận không thể xé xác anh ta ra, nhưng cô lại bị hai chiều của Nhạc Phong đè xuống giường. Anh ta còn lạnh lùng uy hϊếp: “Cô còn dám vung tay vung chân nữa thì tôi sẽ lột quần áo cô ra đấy.”
Sau đó anh ta lạnh lùng ra lệnh cho bác sĩ chăm sóc sức khỏe: “Bắp chân của cô ấy bị thương, nếu để cô ấy chạy ra ngoài, xảy ra vấn đề gì thì anh phải chịu trách nhiệm.”
Sau khi bỏ lại một câu, Nhạc Phong liền trở về tiếp tục dạy học. “…” Bác sĩ khám sức khỏe ngỡ ngàng nhìn Nhạc Phong.
Giáo viên mới tới à? Thật là kiêu ngạo.
Bác sĩ vừa liếc nhìn cảnh Y Nhân liền nhận ra cô là ai.
Sau khi kiểm tra đơn giản, anh ta đưa ra kết quả khám bệnh là ngoài phần chân vận động quá độ gây mỏi cơ ra thì chỉ bị đau nhức một chút, không có vấn đề gì lớn. Bác sĩ hỗ trợ kê đơn thuốc lưu thông máu để cảnh Y Nhân tự mình bồi.
Chân cẳng đau nhức nên Cảnh Y Nhân phải ở phòng y tế đến khi tan học, cô không thể vào học các tiết còn lại, cơm cũng không ăn.
Buổi chiều, chưa đến 3 giờ lái xe đã đến đón cô.
Trên đường trở về, cô ngồi trong xe ôm đầu gối của mình. Lúc này, hai chân cô đều đau nhức đến mức chết lặng, cứ như không còn là chân của mình nữa vậy. Khi Cảnh Y Nhân về đến nhà đã là 3 giờ rưỡi chiều, lúc này, Lục Minh vẫn chưa tan làm.
Cô nhanh chóng về phòng, vào toilet ngâm mình tắm rửa cho thoải mái hơn.
Cả người cô đau nhức, cứ nghĩ đến nỗi nhục bị ép đi quanh trường học như bị diễu phố hôm nay là cô lại tức giận cắn răng. Chuyện bẽ mặt như vậy nếu để Lục Minh biết thì có đâu còn mặt mũi nhìn cậu nữa? Hơn nữa cô cũng không muốn cậu lo lắng cho mình.
Cô không biết vì sao tên Nhạc Phong kia lại xuất hiện ở trường. Nếu để cậu biết Nhạc Phong gây sự với cô thì không những cô không được đến trường nữa mà chưa biết chừng còn làm cậu suốt ngày phải lo lắng cho mình.