Cô nghênh mặt lên, thản nhiên nhìn bao quát xung quanh một vòng. Ánh mắt di chuyển tới đầu cầu thang của tòa nhà giảng đường, cô thấy giáo sư Phó Minh Tuấn đang ôm sách chuẩn bị lên tầng. Trong khoảnh khắc Phó Minh Tuấn nhìn thấy cảnh Y Nhân, anh ta khϊếp sợ không thôi, trong mắt lộ ra vẻ chấn động kinh hoàng. Đến khi phát hiện ra đôi mắt trong veo không một tia tạp niệm của Cảnh Y Nhân đang nhìn mình, anh ta mới lấy lại được tinh thần.
Anh ta gằn giọng với Cảnh Y Nhân: “Bây giờ mới đến à, đã tới giờ vào lớp rồi!” Nói xong Phó Minh Tuấn xoay người đi lên tầng.
“…” Lưu Hiểu Đông đứng bên cạnh Cảnh Y Nhân bị tiếng nói của Phó Minh Tuấn làm cho sợ hết hồn. Cô ta ảo não liếc mắt nhìn Cảnh Y Nhân. Cô ta nhớ rõ thời khóa biểu của cô Cảnh có tiết một là môn tiếng Anh vào lúc 9 giờ, còn trong tay vị giáo sư kia rõ ràng là giáo trình môn lịch sử mà.
Cảnh Y Nhân không thèm để ý đến giáo sư Phó Minh Tuấn. Lần nào anh ta cũng chọc ngoáy cô đôi ba câu, dù cô đang bình yên, gặp phải anh ta cũng sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả. Cảnh Y Nhân đi theo Lưu Hiểu Đông tới lớp học của mình. Tiết một là môn Anh văn, tiết hai là môn Lịch sử. Phòng học nơi này rộng rãi, sáng sủa, xa hoa hơn nhiều so với các trường đại học khác. Màn hình, máy chiếu dành cho việc giảng dạy đều đầy đủ cả.
Cảnh Y Nhân ngồi ở cuối lớp, để không làm ảnh hưởng tới cô, Lưu Hiểu Đông ngồi tít ở góc trong cùng phía cuối phòng. Chỉ là lớp tiếng Anh này quá nhạt nhẽo, mặc dù Cảnh Y Nhân đã học được không ít câu khẩu ngữ tiếng Anh, nhưng những lời giáo viên nói cô nghe vẫn không hiểu. Cô mở sách, chống tay lên đỡ đầu, học được nửa tiết đã chán quá ngủ mất, gật gà gật gù như gà mổ thóc.
Cảnh Y Nhân không biết mình ngủ bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng cô nghe thấy có người gọi mình, rồi lại có người chọc vào lưng, cô mới lơ mơ mở mắt ra, giật mình tỉnh dậy. Tất cả mọi người trong lớp đều đang nhìn cô…
Cảnh Y Nhân không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô giơ tay quẹt nước dãi bên khóe miệng, ngơ ngác nhìn giáo sư Phó Minh Tuấn mặt mày cau có đứng trên bục giảng. “..” Cảnh Y Nhân mờ mịt nhìn xung quanh. Sao không thấy giáo viên người nước ngoài hồi nãy mà lại là Phó Minh Tuấn thế này?
Bạn học trong lớp đều nhìn cô.
Ngay lúc Cảnh Y Nhân vẫn còn đang ngày người thì Phó Minh Tuấn lạnh lùng đứng trên bục giảng nhắc lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa qua micro.
“Nhạc Jazz được hình thành như thế nào và đã trải qua bao nhiêu năm? Bạn Cảnh Y Nhân trả lời cho tôi biết.”
“…” Cảnh Y Nhân mờ mịt ngồi tại chỗ ngây ngốc nhìn Phó Minh Tuấn.
Người đàn ông chết tiệt này rõ ràng đang chỉnh đốn cô, làm sao cô biết mấy thứ quỷ quái này được. Thấy Cảnh Y Nhân mãi không trả lời, Phó Minh Tuấn lại nói: “Cảnh Y Nhân đứng lên!”
“…” Cảnh Y Nhân ngỡ ngàng nhìn anh ta, cô mím môi, chậm chạp đứng dậy.
Trả lời câu hỏi!”
Tất cả bạn học đều dồn sự chú ý vào Cảnh Y Nhân. “…” Cảnh Y Nhân nhìn cả lớp một lượt, sau đó hất cằm, quả quyết trả lời: “Trăm vạn năm.”
Nếu đã là lịch sử nhất định sẽ là chuyện đã từ rất lâu rồi, thà cô nói lung tung còn hơn nói hai chữ “Không biết“.
Trong từ điển của công chúa cô, trước mặt người ngoài nhất định không thể có hai chữ “Không biết“.
“Phụt…” Tất cả mọi người phì cười.
“Trăm vạn năm ư? Trăm vạn năm trước tổ tông của cô còn chưa xuất hiện thì sao có nhạc Jazz được? Đây là kiến thức được dạy từ đầu học kỳ này, đến bây giờ cô vẫn không biết, có phải trong đầu cô chỉ toàn cỏ thôi không?” “Phì!” Cả lớp đều cười ra tiếng. “…” Cảnh Y Nhân nổi giận, mặt đỏ bừng lên, cái thứ quái quỷ đó là cái gì sao cô biết được? Cảnh Y Nhân tức giận đập bàn một cái: “Cười cái gì? Bản cung…”