Nói rồi cô giúp việc lại lanh lẹ biện minh cho mình: “Hơn nữa trước giờ tôi không coi cô Cảnh là đồ IV ngốc, cô xem, cô là đại anh hùng bắt được tội phạm lớn, so với bất cứ ai cũng đều thông minh hơn cả.”
Cô giúp việc còn không quên nịnh bợ.
Cảnh Y Nhân lạnh lùng lườm cô ta một cái, chẳng biết là ai ngay hôm đầu tiên khi cô ngủ dậy đã làm mặt quỷ sau lưng cô, còn tưởng cô không biết chắc?
Nhưng thật sự cố không ngờ tối qua Lục Minh đã nói với mọi người là cô không ngốc, còn giúp cô giải thích rằng cô đã quên đi rất nhiều chuyện, khiến cho lòng cô cảm thấy thật ấm áp.
Lại nghĩ tới Lục Minh kia ở trong trò chơi, tuy rằng cô không biết đó có phải là cậu hay không, nhưng người ấy đã tặng cô bộ trang phục trâu bò như vậy, hiện giờ chẳng còn ai dám bắt nạt cô nữa.
Tài xế đỗ xe trước cửa trung tâm thương mại, Cảnh Y Nhân và cô giúp việc xuống xe liền đi vào thẳng tòa nhà.
Lúc này đã sắp bốn giờ, người ra vào trung tâm thương mại vẫn rất nhiều. Lúc ra khỏi nhà, Cảnh Y Nhân đã thay bộ váy liền thân dài, rồi đeo túi xách có quai dây xích mà quản gia Ngô đưa cho cô lên vai.
Vừa vào trung tâm thương mại, Cảnh Y Nhân liền nhìn ngó hai bên để tìm thang máy, cô đã được đi dạo trong trung tâm thương mại hai lần rồi, một lần là Cảnh Hi mua điện thoại di động cho cô, một lần là cậu dẫn cô đi mua quà tặng. Cô đã hiểu rõ người của thế giới này lười đến mức nào, có thể nằm thì tuyệt đối sẽ không ngồi, có thể ngồi thì chắc chắn sẽ không đứng, có thể đứng thì nhất định sẽ không bước đi, đã vào trung tâm thương mại, mọi thứ từ trên xuống dưới đều chạy bằng điện cả, ngay đến cả việc chạy bộ cũng phải tới một nơi chỉ định, lên một cái thảm trượt bé xíu như vậy để chạy.
Nơi này của bọn họ nhỏ tới mức ngay cả chỗ cho người chạy bộ cũng không có sao? Ức chế nhất là chạy bộ còn phải trả tiền, cô chưa từng thấy cái cửa hàng nào làm ăn xấu xa như vậy, tự bắt bản thân mệt muốn chết còn phải trả tiền cho người ta nữa.
Cảnh Y Nhân và cô giúp việc vừa ra khỏi thang máy là ngay lập tức có người tiến lên tiếp đón bọn họ.
“Thưa cô, xin hỏi cô là hội viên ở đây ạ?”
“…” Cảnh Y Nhân không hiểu nhân viên tiếp tân có ý gì nên đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ thản nhiên nhìn cậu ta.
“…” Nhân viên tiếp tân không biết mình đã nói sai điều gì, bị khách nhìn chằm chằm như vậy làm cho cậu ta có chút lo lắng.
Cậu ta mở miệng lần nữa nhắc nhở: “Thưa cô, phiền cô vui lòng trình thẻ hội viên của cô ạ.“.
Cô giúp việc đi theo phía sau cảnh Y Nhân đập nhẹ vào túi Cảnh Y Nhân đang đeo trên vai để nhắc nhở. Giờ Cảnh Y Nhân mới hiểu, cô lấy cái thẻ quản gia Ngô đưa cho mình ra giơ lên trước mặt nhân viên tiếp tân. Nhân viên tiếp tân vừa nhìn thấy tấm thẻ thái dương liền giật giật: “Thật ngại quá thưa cô, đây là thẻ ngân hàng. Cô tìm lại xem ạ.” Nói rồi cậu trả lại thẻ cho Cảnh Y Nhân.
“…” Thẻ ngân hàng là thứ quái quỷ gì vậy? Cô chỉ nhớ là quản gia Ngô đưa một tấm thẻ cho cô, với cái túi này. Trong túi này của cô không phải chỉ có một cái thẻ sao? Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân mở chiếc túi trống không ra nhìn, đúng là bên trong còn có một cái thẻ màu đen nữa. Cô lấy cái thẻ màu đen ra, đổi lấy thẻ ngân hàng trên tay nhân viên tiếp tân. Cũng không biết đây là thứ gì, cô liền ném vào trong túi.
Chẳng qua cô thấy thế giới này thật kỳ lạ, rõ ràng là chẳng có gì cả, có mỗi hai cái thẻ mà bắt cô phải đeo túi, cô thấy những người xung quanh đều như vậy, không thấy mệt sao?
Cảnh Y Nhân nào biết, cái thẻ này là Lục Minh đã chuẩn bị trước rồi, để đề phòng nhỡ đâu cô cần mà chưa kịp chuẩn bị, thế nên cũng không để quản gia Ngô nói với cô.
Nhân viên tiếp tân nhìn thấy thẻ Cảnh Y Nhân đổi lại, con ngươi co rút, hoàn toàn khϊếp sợ. Thẻ kim cương cho hội viên siêu cấp VIP vô cùng giới hạn, chẳng trách khách lại ngầu như thế. Cậu cung kính dẫn Cảnh Y Nhân vào: “Xin hỏi, hôm nay cô định làm gì ạ? Có cần khu vực riêng tư và huấn luyện viên không ạ? Có cần đặt phòng tắm và thợ massage sau khi xông hơi không ạ?