Tiếng nói của một anh chàng bảo vệ vì mang mặt nạ phòng độc nên hơi chút ồm ồm vang lên, “Tất cả mọi người trong căn biệt thự đều bị chúng tôi đuổi đi, hiện tại quanh đây không có người nhà họ Lục, dù cho chúng tôi có xẻ thịt phân thây cô cũng không có người ngăn trở, nơi này hẻo lánh như vậy, không ai có thể cứu cô đâu.”
Lục Tâm Vi lạnh cả sống lưng, ngẫm lại những thủ đoạn sắc bén của Quan Hành Duệ trước đây, ả thật sự bắt đầu sợ hãi.
Ả lui về phía sau hai bước, “Quan Hành Duệ! Anh đừng làm bậy! Tôi biết anh có thể gϊếŧ tôi, nhưng anh chọc nổi nhà họ Lục không?
Liên tục hai lần nhắc tới nhà họ Lục, trong lòng Lục Tâm Vi mạnh mẽ hơn một chút, “Tôi muốn anh nói xin lỗi tôi! Nếu anh không xin lỗi, không cần biết đêm nay anh làm nhục tôi như thế nào, tôi cũng nhất định trả lại anh gấp bội!”
Nói xong, ả lòng tin mười phần nhấn mạnh, “Anh đừng cho là tôi thích anh thì sẽ nương tay! Anh phải cân nhắc cho kỹ, có thể thừa nhận nổi sự tức giận của nhà họ Lục không?”
Mắt bọn bảo vệ muốn trợn trắng, mẹ kiếp, một dòng họ nhỏ nhoi tàn tạ mà suốt ngày cứ dắt bên miệng không dứt.
Thật giống những lời Sở Nhiên nói, Lục gia muốn xin đến gặp mặt Boss của bọn họ cũng không đủ tư cách.
Đám bảo vệ muốn đả kích Lục Tâm Vi một chút nhưng lại cảm thấy cãi lại như vậy có chút hạ thấp thân phận của mình.
Vậy nên cả đám đồng loạt nhìn về phía đại Boss của bọn họ.
Đại Boss, cầu giáo dục, cầu chỉ đạo! Loại thời điểm này, làm như thế nào đáp lại ả?
Bạn đại gia chồng nuôi từ bé nào đó còn đang nhìn di động, đầu cũng không ngẩng lên, ung dung nói, “Ăn hai chén!”
Phốc - -
Cả đám bảo vệ muốn phun máu.
Đẳng cấp thật sự khác biệt rất xa …
Lục Tâm Vi cũng nửa sợ hãi nửa ghê tởm, trực tiếp ngồi sững sờ ở đó.
Cuối cùng ánh mắt Quan Hành Duệ rời khỏi màn hình di động, khẽ lướt nhìn qua trên bàn trà, cầm lấy cái bật lửa, lại từ hộp khăn giấy rút lấy một tờ, đốt lửa, bình tình đem khăn giấy đang cháy ném xuống đất, “Trước tiên đốt sập phòng này, các người tự lo đi.”
Có phải mình nên mang theo quyển sổ nhỏ để ghi lại mấy chiêu thức đặc biệt này của Boss không? Tư tưởng của các vệ sĩ bắt đầu đấu tranh kịch liệt.
Phòng ở tuy lớn nhưng mặt sàn lót toàn gỗ, hơn nữa có nhiều chỗ đều trải loại thảm dễ cháy, muốn thiêu rụi căn phòng cũng rất dễ dàng…
Lục Tâm Vi sợ tới mức lập tức nhào tới, cầm lấy gối dựa sofa đập điên cuồng lên tờ khăn giấy đang cháy kia khiến nó bị dập tắt, xong rồi mới mệt mỏi ngã ngồi xuống đất, kinh hãi nhìn người đàn ông mặt không đổi sắc từ đầu đến giờ đang ngồi trên sofa, “Rốt cuộc anh có phải là người hay không…”
Là người cũng không cùng cấp độ với ả ta, ả tưởng mình là ai chứ?
Bọn đàn em lại thầm châm chọc trong lòng.
Quan Hành Duệ đáp lại so với bọn họ càng châm chọc và ngắn gọn hơn nhiều, “Tất cả đều ăn hết.”
Nói xong phất tay, “Làm việc đi.”
“Dạ!”
Đám bảo vệ lập tức cúi đầu, đồng loạt đều mang găng tay cao su, còn có người còn mang 2 lớp bao tay.
Mặc dù sau mặt nạ khóe miệng bọn họ đều đang co quắp nhưng thoạt nhìn vẫn bình tĩnh chia làm hai tổ, một tổ đi về hướng Lục Tâm Vi, giống như muốn bắt ả, một tổ khác đi đến phòng bếp…
Một người cầm thìa đi ra…
Lục Tâm Vi mới nhìn thấy cái thìa liền bắt đầu nôn tiếp…
Ả thật sự không chịu nổi, điên cuồng hét to, “Các người dừng tay! Tôi sẽ đem trợ lý đưa ra, để cho cô ta nói là chính cô ta bỏ thuốc!”
Bọn đàn em hài lòng dừng tay.
Họ muốn chính là kết quả này, tìm một người ra ngoài để chứng minh chị dâu là bị hại.
Về phần Lục Tâm Vi có thừa nhận ả là chủ mưu hay không, hoàn toàn không quan trọng.
Dù sao bọn họ cũng đều biết chính là ả, cho nên trừng phạt không phải ít.
Quan Hành Duệ lời ít mà ý nhiều, “Gọi ngay!”
Lục Tâm Vi không dám lại ngỗ nghịch anh, lập tức gọi di động cho trợ lý của ả, ra lệnh cô ấy đi chịu tội thay.