Sáng tối vấn an còn tạm chấp nhận, mỗi ngày còn bắt phải học thuộc "Quy tắc của tiểu thϊếp", ví dụ như: cãi lời chính thê – phạt quỳ; bất kính với chính thê – phạt quỳ; ăn mặc không chỉnh tề – phạt quỳ; lười biếng – phạt quỳ...
Tóm lại, đầu gối của bốn tiểu thϊếp kia e rằng đã chai cứng như đá.
Thứ hai, tuy nàng trẻ trung xinh đẹp, nhưng lại không muốn bốn tiểu thϊếp được sủng ái, nên bày ra một kế "âm độc".
Nàng quy định mỗi ngày vào giờ Dần khắc hai (khoảng 5:30 sáng), các tiểu thϊếp phải dậy, theo Nhị Nha ra ngoài lao động.
Nội dung lao động bao gồm nhưng không giới hạn: cho gà vịt ngỗng ăn, nếu không phải quản gia Hầu phủ khóc lóc can ngăn, có lẽ cả nuôi heo cũng đưa vào. Ngoài ra còn phải gieo trồng, cấy mạ, làm cỏ, bắt sâu, thu hoạch...
Tóm lại, là tuyệt đối không cho rảnh rỗi.
Dù sao thì trong khu vườn rộng lớn của Hầu phủ, trồng mấy thứ hoa cỏ vô dụng thì để làm gì chứ, chẳng ăn được, cũng chẳng mặc được.
Hồ nước rộng mênh mông kia, chỉ cần dùng để tưới tiêu thì cũng không cần phải tranh nguồn nước với người ta, nếu không trồng trọt thì quả thật đáng đập đùi than tiếc.
Lý do quan trọng nhất là, từng người từng người đều bị gió táp nắng thiêu, chóng già đến mức kinh người.
Đang nói dở, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó, một tiểu nha đầu vội vã bẩm báo dưới hành lang:
"Phu nhân, Hầu gia đã hồi phủ!"
Cố Uyển Ninh nghe xong như bị sét đánh ngang tai!
Mẹ nó! Cái tên này quả nhiên chẳng đáng tin như lời báo thời tiết, rõ ràng bảo là ngày mai mới về, sao lại về sớm thế này?
"Nhanh, Nhị Nha, bốn người đó đâu rồi! Mau gọi hết tới đây cho ta!"
Nàng tuyệt đối không thể để Từ Vị Bắc gặp riêng bốn người đó trước.
Nếu gặp mặt trước sự chứng kiến của nàng, bốn thị thϊếp kia e là vẫn còn sợ hãi cái "bóng" của nguyên chủ, không dám cáo trạng.
Có thể trì hoãn được lúc nào thì hay lúc ấy.
"Đang dựng giàn dưa chuột ạ!" Nhị Nha đáp.
"Vậy thì tốt, chúng ta cũng qua đó." Cố Uyển Ninh quyết đoán.
Nàng muốn chứng minh mình "thân chinh làm ruộng", cũng đang vất vả lao động, đồng thời cũng là để tránh mặt Từ Vị Bắc, tranh thủ thêm chút thời gian suy nghĩ.
Bốn thị thϊếp vừa thấy chủ mẫu tới, từ xa đã quỳ rạp xuống đất, cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn, có thể thấy "gia quy" của Hầu phủ nghiêm ngặt đến mức nào, quy tắc dành cho thϊếp thất nghiêm khắc ra sao.
"Các ngươi, ngẩng đầu lên."
Hãy đón nhận ánh mắt thị uy của ta!
Thế nhưng, bốn người vừa ngẩng đầu, Cố Uyển Ninh suýt chút nữa không kìm được cảm xúc.
Bốn thị thϊếp, người nào người nấy đều đen đúa, rõ ràng tuổi chỉ chừng mười tám đôi mươi, độ tuổi như hoa nở rộ, vậy mà giờ đây lại bị hành hạ đến mức — chẳng khác nào một khối than củi.
Từ Vị Bắc trở về, đối diện với bốn khối than đen thui thế này, không biết trong lòng hắn sẽ nghĩ gì...
Đại di nương Lý thị dè dặt cất giọng:
"Phu nhân định phân phó nô tỳ trồng thứ gì ạ?"
Cố Uyển Ninh thầm nghĩ: Từ Vị Bắc đã về rồi, muốn trồng con trai thì để hắn trồng đi, ngươi có trồng được không?
Dù lòng lắm lời oán trách, nhưng khí thế vẫn phải nắm chắc trong tay.
"Hầu gia nói, có người đi cáo trạng, bảo ta bắt nạt các ngươi, hửm? Ta nghe nói, gần đây ngươi còn mang đồ đến cho Hầu gia?"
"Khởi bẩm phu nhân, dạ, nô tỳ có, nhưng, nhưng không phải như thế..." Đại di nương lập tức run rẩy như cầy sấy, lắp ba lắp bắp nói.
"Nô tỳ chỉ đưa cho Hầu gia một bộ y phục mới, tuyệt đối không đưa thư gì cả. Nô tỳ xin thề với trời, tuyệt đối không có ý hại phu nhân."