Nam nhân “ à ” một tiếng, cũng không có nhiều phản ứng dư thừa nhưng Lâm Việt lại có cảm giác như bị bỏ qua. Hắn nhéo nhéo chân nam nhân, tỏ vẻ bất mãn kháng nghị, đổi lấy nam nhân ngượng ngùng nhìn hắn.
“Tay cậu…… cậu lấy tay ra……”
“Anh hai, em ôm anh lên lầu.”
Không đợi câu trả lời nam nhân, Lâm Việt liền ẵm nam nhân lên lầu. Hắn lâu rồi không có chạm vào nam nhân nên bây giờ cảm thấy rất hạnh phúc, có loại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới mẻ.
Nam nhân bị hắn ôm thì thấy rất bất đắc dĩ, có thể tưởng tượng được đêm đó Lâm Việt là cỡ nào nhiệt tình. Sáng hôm sau khi nam nhân rời giường, hai chân đều phát run, thẳng đến buổi chiều lúc quay bộ phim mới chân mới dịu lại chút.
Lần này phim nam nhân đóng là một bộ phim nghệ thuật, đạo diễn lần này là người đã từng giành được nhiều giải thưởng lớn quốc tế, chuyên quay những bộ phim nghệ thuật nghệ thuật. Đạo diễn này rất kỳ quái, mọi người trong đoàn phim đang lén lút thảo luận: tính tình đạo diễn này cổ quái, yêu cầu đối với diễn viên phi thường nghiêm khắc, động một cái là thu công, động một cái liền phát giận chạy lấy người, động một cái liền mắng diễn viên.
Bất quá ít nhất nam nhân không có bị đạo diễn làm khó dễ, chỉ có nữ nhân vật chính An Lâm bị đạo diễn mắng cẩu huyết lâm đầu (“Cẩu huyết” nghĩa là máu chó, thời xưa cho rằng chỉ việc đổ máu chó lên đầu yêu tinh thì yêu pháp sẽ mất tác dụng. “Cẩu huyết lâm đầu” nghĩa là mắng xối xả, mắng te tét, ko thua gì đổ máu chó vào đầu yêu tinh.).
“Cô còn tự xưng là diễn viên à? Tôi phi, đồ phân chó! Căn bản là không biết gì về diễn cả, tôi bảo cô thổ lộ với nhân vật nam chính, ánh mắt đó của cô là gì?”
“Ông dám mắng tôi là phân chó?!”
“Tôi chửi đó, cô là phân chó!”
“Tôi đi nói ông chủ xử ông, ông chờ cho tôi! Chỉ cần tôi nói, ông chủ khẳng định sẽ đứng về phía tôi! Hừ!”
An Lâm tức giận đến xì khói bỏ đi, đạo diễn cũng tuyên bố kết thúc công việc. Lâm Mộ Thiên thân là nhân vật nam chính, mỗi lần nhìn thấy trường hợp này đều thật bất đắc dĩ, y vẫn nhịn, mặc kệ An Lâm nói gì, y tận lực xem như không có nghe thấy. Hiện tại y và An Lâm là tình nhân trên màn ảnh, không có cách nào khác phải chịu đựng An Lâm cố tình gây sự.
Chiều hôm đó trời đổ mưa, nam nhân không có mang dù, y đứng ở trước cửa công ty, mưa làm ướt giày y. Nam nhân đang chờ lái xe đến nhưng không biết là xe bị hư giữa đường hay là vì nguyên nhân nào khác mà lái xe chậm chạp không tới.
Lúc này, một cái dù được đưa tới trước mặt y……
Nam nhân quay đầu, thấy Lâm Việt một thân soái khí.
Trong khoảng thời gian này Lâm Việt luôn ở bên cạnh y, mỗi buổi tối đều phải dây dưa với y thật lâu, mỗi lần đều phải “làm” đến lúc y vô lực mới bằng lòng buông ra. Đây là Lâm Việt muốn nhân cơ hội Thư Diệu chưa trở về hảo hảo chăm sóc nam nhân.
Nam nhân cảm tạ tiếp nhận cây dù: “Cám ơn.”
“Sao anh không đợi em tan tầm?” Lâm Việt hỏi y, cũng không quản mấy nhân viên đi ngang qua bên cạnh đang nhìn bọn họ.
“Anh nghĩ em đi rồi cho nên mới không chờ, dù sao về nhà em cũng có thể nhìn thấy anh.” Nam nhân nở nụ cười, bung dù ra liền đi ra ngoài.
Lâm Việt chen vào, hai nam nhân che chung một cái dù, dưới ánh mắt của mọi người trong công ty, cùng lên một chiếc limousine liền dẫn đến sự bùng nổ vào ngày hôm sau. Hai người thăng cấp trở thành đề tài bát quái trong các phòng ban ở công ty.
“Các người nói ông chủ là ở trên hay là ở dưới? (=..=)”
“Đương nhiên là ở trên rồi, cô không thấy ông chủ chúng ta rất đẹp trai sao, lúc hắn ôm Lâm Mộ Thiên, hình ảnh kia thật hài hòa!”
“Lần trước lúc tôi đến văn phòng ông chủ thấy Lâm Mộ Thiên đã ở bên trong, mặt đỏ hồng, quần áo cũng loạn loạn, không biết có phải hay không…… Ha ha ha ha ha……”
Trong công ty không có kiêng kị, mọi người đều đang nói bát quái, có người cảm thấy phi thường hứng thú, có người lại chê cười khinh khi. Tóm lại là Mộ Thiên ở trong công ty hay trong đoàn phim đều trải qua những ngày phi thường tốt. Đồng nghiệp nữ đều nói da y càng ngày càng đẹp khiến cho nam nhân thật xấu hổ. Thậm chí nam nhiều còn cảm thấy ánh mắt mấy đồng nghiệp nữ lúc nhìn y còn lấp lánh.
Đạo diễn đoàn phim lại phát giận nói hôm nay không quay, vậy y liền ở trong nhà nghỉ ngơi. Vì chiều Thư Diệu sẽ về nên nam nhân thuê người đến quét tước phòng ốc.
Buổi sáng Vĩnh Trình gọi điện thoại cho nam nhân, trong điện thoại đơn giản nói là muốn nam nhân nhưng nam nhân không đồng ý yêu cầu gặp mặt. Vĩnh Trình cũng không có cưỡng cầu, ở trong nước mọi người đều biết tay săn ảnh rất nhiều, nam nhân cũng phản cảm cái cảm giác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ này, liền đơn giản hàn huyên vài câu với Vĩnh Trình. Gần đây Vĩnh Trình đang bận chuyện phiếu bầu cử, cũng không có thời gian “chiếu cố” thân thể nam nhân (=__=), chỉ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi mới có thể gọi điện thoại cho y.
Tuy rằng Vĩnh Trình ngẫu nhiên có chút oán giận nho nhỏ nhưng nam nhân cũng vẫn lắng nghe.
Nhân lúc có người đang quét tước trong phòng, nam nhân đến sau vườn tưới hoa, mỗi tuần Lâm Việt đều tìm người đến cắt cỏ, tỉa lá.
“Ông chủ à, tôi làm xong rồi, ngài đi kiểm tra một chút đi.” Nhân viên quét dọn gọi Lâm Mộ Thiên.
“Không cần.” Lâm Mộ Thiên lễ phép cười cười, “Tiền ở trên bàn, cô cầm rồi về, tôi cho lái xe đưa cô trở về.”
“Đúng rồi, còn có một việc……”