Ngũ quan anh vốn đã sắc sảo, giờ càng thêm góc cạnh, từng đường nét như được khắc họa bằng những nét bút mạnh mẽ.
Đôi mắt phượng, vốn lúc nào cũng mang vẻ lười nhác chán đời, lúc này lại sáng lên, mang theo hứng thú nguy hiểm, nhìn cô như một con thú dữ chăm chú nhìn con mồi.
Ngay cả nụ cười nơi khóe môi, cũng vì khí chất hiện tại mà trở nên nặng nề hơn.
Nếu không phải vì vết sẹo nhỏ vẫn còn vương bên đuôi lông mày trái, Quý Nguyệt Thư gần như đã hoài nghi liệu có phải mình đã nhận nhầm người.
Sự biến hóa giữa thiếu niên năm xưa và người đàn ông trước mắt không chỉ là năm tháng, mà còn là quyền thế và địa vị cô vĩnh viễn không thể với tới.
Thịnh Tây Đình bây giờ... xa lạ đến đáng sợ.
Nhưng người đàn ông xa lạ ấy, giờ lại là chiếc phao cứu sinh duy nhất cô có thể bấu víu.
Hàng mi dài run nhẹ.
Khi Thịnh Tây Đình tưởng rằng cô lại sắp khóc, thì Quý Nguyệt Thư đột ngột ngồi dậy, mang theo một dũng khí gần như liều lĩnh, chủ động hôn lên môi anh.
Một thợ săn thành thạo, ung dung nắm chắc chiến thắng.
Một con mồi nhỏ yếu, lại đột ngột vùng dậy, phản kháng.
Quý Nguyệt Thư... cắn anh.
Cơn đau tê rần truyền đến từ môi, từng chút từng chút nhắc nhở Thịnh Tây Đình vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Giống như một con mãnh thú đang giả vờ ngủ, lần đầu tiên bị con thỏ yếu đuối cắn trả, đến mức không biết nên phản ứng thế nào mới đúng.
Anh cúi đầu nhìn, đón lấy ánh mắt bướng bỉnh kiên quyết của cô.
Con thỏ nhỏ ngu ngốc này...
Thịnh Tây Đình bật ra một tiếng cười ngắn, vừa vặn rơi vào bên tai Quý Nguyệt Thư.
Khoảnh khắc ấy, anh như hoàn toàn bị chọc giận.
Hung tính bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh đột ngột đè cô xuống dưới thân.
Hai tay cô bị anh nâng lên, cố định phía trên đỉnh đầu, để cơ thể mềm mại hoàn toàn phơi bày trước anh, đưa cô dâng đến miệng sói dữ.
Bàn tay nóng bỏng chà xát từng tấc da thịt mềm mại, để lại những dấu vết đỏ rực trên làn da trắng nõn.
Thịnh Tây Đình cúi đầu, mυ'ŧ lấy làn da mỏng manh bên gáy cô, mỗi cái mυ'ŧ như muốn để lại một dấu ấn không thể phai.
Tiếng thở dốc khàn đυ.c thoát ra từ cổ họng anh.
Quý Nguyệt Thư ngẩng đầu, trong cơn choáng váng, nhìn thấy trần nhà.
Trên nóc phòng là một bức phù điêu khổng lồ tái hiện bức họa Raphael "Đức Mẹ Sistine" —
Nơi Đức Mẹ ôm đứa bé, quyết tâm hy sinh chính mình để cứu rỗi thế giới.
Ánh mắt dịu dàng và tràn ngập bi thương ấy chiếu thẳng vào cô.
Khoảnh khắc ấy, linh hồn Quý Nguyệt Thư như thoát khỏi thể xác, lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống cảnh tượng đen tối trên nền khăn trải giường.
Thân thể bám chặt lấy nhau, tưởng chừng thân mật vô biên như những đôi tình nhân say đắm nhưng thực chất lại là một cuộc săn đuổi tàn nhẫn.
Một người mang theo ác ý tra tấn.
Một người mang theo sợ hãi mà cam chịu.
Lấy du͙© vọиɠ để thực hiện thương tổn.
Linh hồn họ, xa cách ngàn trùng.
Giữa khoảnh khắc mơ hồ ấy, Quý Nguyệt Thư nghe thấy tiếng thì thầm bên tai mình:
"Em đã sẵn sàng để hy sinh rồi sao?"
Câu hỏi dịu dàng như dao sắc, xuyên thẳng qua da thịt, đâm sâu vào tận xương tủy.
Cơ thể cô đột ngột cứng đờ.
Cơn đau lan khắp toàn thân, co rút từng thớ thịt.
Quý Nguyệt Thư trợn tròn mắt, lần nữa ngẩng đầu đối diện bức phù điêu Đức Mẹ đang mỉm cười dịu dàng.
Một giọt nước mắt — vốn không nên tồn tại — lặng lẽ chảy từ khóe mắt đỏ bừng, thấm vào tóc mai đen nhánh, rồi biến mất không dấu vết.
Sự khác thường của cô, không cách nào che giấu.
Thịnh Tây Đình cảm nhận được cô đang cứng người lại trong vòng tay mình, giống như một tấm sa mỏng bị bức ép phải gồng cứng.
Sự cứng ngắc ấy, như một vết nứt len lỏi vào đáy lòng anh, nở ra từng chút một.
Không đau — nhưng nặng nề khó chịu, khiến trái tim cũng run rẩy.