Tiếng chuông tan học vừa vang lên, cô lập tức trở thành tiêu điểm của cả lớp.
"Tô Nhan, mắt cậu thật sự không nhìn thấy sao?"
Tống Tuyết vốn là hoa khôi của lớp, được đám bạn vây quanh ở phía trước, vừa hỏi vừa đưa tay quơ quơ trước mặt cô.
"Ừ." Tô Nhan mặc kệ họ dò xét, không né tránh.
"Cậu không nhìn thấy thì làm sao viết chữ? Ra khỏi lớp này cũng là vấn đề rồi nhỉ?"
Tống Tuyết nhìn chằm chằm vào mặt cô, lời nói đầy vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ và chế giễu.
Tuy Tô Nhan mới đến trường ngày đầu tiên, nhưng cô ta đã biết về cô.
Bởi vì cô ta là bạn thân của Tô Mạt, mà Tô Mạt lại chính là chị kế của Tô Nhan.
Tình hình gia đình họ Tô rất đặc biệt, mấy ngày trước cô ta thậm chí còn không biết rằng nhà họ Tô còn có một người con gái tên Tô Nhan đang được gửi nuôi ở bên ngoài.
Mẹ của Tô Mạt tái hôn khi cô ta sáu tuổi, mẹ cô ta dẫn cô ta về nhà họ Tô, và Tô Kiến Quốc là một người rất tốt, đối xử với cô ta như con ruột. Sau mười mấy năm, Tô Mạt từ lâu đã coi Tô Kiến Quốc như ba ruột và trở thành con gái lớn của nhà họ Tô.
Nhưng ba ngày trước, Tô Mạt đột nhiên thất thần nói với cô ta rằng, hóa ra Tô Kiến Quốc còn có một người con gái được gửi nuôi ở bên ngoài, Tô Kiến Quốc đã sắp xếp xe đi đón cô về.
Và người con gái đó chính là Tô Nhan mù lòa này!
Sự trở về của Tô Nhan khiến Tô Mạt cảm thấy một mối nguy cơ sâu sắc, sợ rằng cô sẽ cướp đi sự nổi bật của cô ta.
Không ngờ người mù này lại đến lớp của cô ta, đương nhiên cô ta phải thay mặt bạn thân "chăm sóc" một chút.
"Không cần lo lắng."
Sự hời hợt của Tô Nhan khiến không ít người lộ vẻ chế nhạo và bất mãn.
"Này, thái độ gì đấy? Tôi thấy cậu chỉ đang làm bộ làm tịch, bịt một dải vải đen lên mắt tưởng mình là hiệp sĩ mặt nạ à!"
Trong đám đông, Lý Hổ xông lên trước, anh ta luôn thầm thích Tống Tuyết, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy để thể hiện. Vừa nói anh ta vừa đưa tay về phía Tô Nhan, muốn giật dải vải đen trên mặt cô xuống để cô bẽ mặt.
Ngay khi anh ta sắp chạm vào dải vải đen, Tô Nhan đột nhiên nắm lấy cổ tay anh ta.
Tốc độ nhanh đến mức không ai nhìn rõ cô đã ra tay như thế nào.
Đến khi mọi người phản ứng lại thì Lý Hổ đã đau đớn kêu la.