Sau Khi Vu Sư Max Cấp Xuyên Thành Vạn Người Ghét

Chương 1

"Tiêu diệt Nam Thiều! Trừ tận Vu tộc! Tiêu diệt Nam Thiều! Trừ tận Vu tộc!"

Đại quân diệt Vu cuồn cuộn tụ tập dưới chân núi Quỷ Khốc, dẫn đầu là ba vị tôn giả có tu vi cao nhất Nhân tộc.

Nhắc đến Vu tộc, người ta sẽ nghĩ đến con rối, rút hồn, đoạt xác, thải sinh chiết cắt... Tất cả tà thuật trên thế gian đều bắt nguồn từ Vu tộc.

Mẹ Nam Thiều là Vu tộc, cậu sinh ra cũng là Vu tộc.

Cha mẹ cậu là người tốt nhất trên đời, họ thích làm việc thiện, cứu giúp người đời. Những người được họ giúp đỡ đều mang ơn, gọi họ là đại thiện nhân.

Nhưng khi mẹ cậu bị thương ngoài ý muốn, lộ ra máu Vu tộc màu đen vàng, những người đó lại lấy oán báo ân, dùng trường mâu và lưỡi dao sắc nhọn nhắm vào gia đình cậu, truy sát đến cùng.

Nam Thiều cùng cha mẹ chạy trốn khắp nơi, tận mắt chứng kiến cha mẹ bị chém đầu. Cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, huyết mạch Vu tộc thức tỉnh, gϊếŧ chết tất cả mọi người ở đó.

Từ đó về sau, cậu sống cuộc sống người khác gϊếŧ cậu, cậu gϊếŧ lại người khác.

Vu lực của cậu tôi luyện dần đạt đến đỉnh cao, có thể hô phong hoán vũ, gϊếŧ chóc dễ như uống nước.

Núi Quỷ Khốc được xây bằng xương khô của những người chết dưới tay cậu trong ngàn năm qua, oán khí ngập trời. Xung quanh núi trong phạm vi trăm dặm là một trận pháp khổng lồ, Nhân tộc đến đây thảo phạt cậu chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Nam Thiều ngồi trên vương tọa bằng xương người trên đỉnh núi Quỷ Khốc, cậu nhẹ nhàng nâng Vu Trượng. Đỉnh trượng bằng tinh thạch đen trên thân trượng vàng ròng phát ra ánh sáng bảy màu u ám. Mây đen và sấm sét cuồn cuộn trên đầu, những sinh vật giống như rắn ma trong mây đen bay lượn, phát ra tiếng rít gào như rồng ngâm.

Ánh mắt cậu đột nhiên dừng lại trên bàn tay trắng muốt của mình. Bàn tay cậu đẹp tuyệt trần, bóng loáng, trong suốt, không tì vết, hơn cả ngọc dương chi thượng hạng.

Rồi cậu lại thấy vô số máu tanh hôi thối chảy ra từ lỗ chân lông, cùng với tiếng gào thét dữ tợn của vong linh, bẩn thỉu, xấu xí, ghê tởm và không chịu nổi.

Với tu vi của mình, cậu có thể gϊếŧ người vô hình, không dính một giọt máu nào, nhưng mỗi lần gϊếŧ người xong, cậu luôn cảm thấy mình thật sự dơ bẩn, những giọt máu ghê tởm đó như giòi bọ đeo bám cậu.

Khiến cậu cảm thấy việc bước vào mộ cha mẹ là một sự báng bổ.

Nam Thiều chán ghét tất cả những điều này.

Dù có gϊếŧ hết những người dưới chân núi Quỷ Khốc thì sao, Nhân tộc sinh sôi nảy nở không ngừng, gϊếŧ mãi không hết, trừ phi... cậu hủy diệt thế giới này, mới có thể chấm dứt vòng luẩn quẩn gϊếŧ chóc và tranh giành.

Nhưng như vậy, tất cả mọi người trên thế giới này, kể cả cậu, đều không sống được.

Đều chết hết, cũng tốt.

Đôi môi đỏ mọng của Nam Thiều khẽ mở, cấm thuật cổ xưa tối nghĩa tuôn ra từ miệng cậu. Vu Trượng bay lên không trung, dung hợp với nguyên thần đằng xà của cậu.

Da cậu bắt đầu nứt nẻ, máu màu đen vàng chảy ra từ những vết nứt, bay múa hỗn loạn trong không trung, cuối cùng dung nhập vào Vu Trượng.

Trong nháy mắt, trời long đất lở, nước trời như thác đổ từ chín tầng trời, núi non sụp đổ, mặt đất nứt ra những khe nứt sâu vạn mét, minh hỏa cực nóng từ dưới lòng đất phun trào thiêu đốt vạn vật.

"Ôi trời ạ! Chuyện gì xảy ra?"

"Ma đầu lại dùng vu thuật gì rồi!"

"Cứu mạng, cứu ta với!"

"Trời sập! Trời sập!"

---

Dưới chân núi Quỷ Khốc, mọi người hỗn loạn.

Vị tôn giả đứng đầu Nhân tộc thốt lên "Không ổn", dùng thuật pháp truyền âm khắp núi Quỷ Khốc: "Là cấm thuật "quy vô" của Vu tộc, mau hợp lực gϊếŧ Nam Thiều, nếu không cả thế giới này sẽ bị hủy diệt!"

Nhưng chú thuật đã hoàn thành, không ai có thể xoay chuyển tình thế.

Mọi người la hét, hỗn loạn, trách móc lẫn nhau vì sao lại đi thảo phạt Nam Thiều, bức kẻ này phát điên, hủy diệt cả thế giới.

Khóe môi Nam Thiều cong lên nụ cười nhạt, mặc cho Vu Trượng hấp thu vu lực và sinh mệnh của mình, rồi dùng sức mạnh đó hủy diệt cả thế giới.