“Anh Nam phòng tin tức đúng kiểu đại ca lạnh lùng luôn.”
“Chưa thấy ai mặt không cảm xúc mà hút dữ vậy.”
“Ước gì được làm groupmate chung môn với ảnh.”
Cô không nói gì, nhưng trong lòng khẽ dâng lên một cảm giác khó gọi thành tên.
Không hẳn là ghen, cũng chẳng phải sở hữu, nhưng giống như một làn sóng nhỏ chạm vào bờ cát vốn vẫn yên bình.
Dương Thành Nam vẫn không chủ động nhắn tin cho cô.
Nhưng cô biết, anh vẫn đọc từng tin nhắn, vẫn trả lời khi cần thiết.
Chiều hôm sau, sau khi về ký túc xá, Khánh My mở laptop đặt lên bàn, bật sẵn phần mềm chỉnh bài thuyết trình cho nhóm học phần kỹ năng mềm.
Đặt tai nghe sang một bên, cô vươn vai rồi bước vào nhà vệ sinh, định tranh thủ rửa mặt cho tỉnh táo.
Chưa đầy hai phút sau, tiếng Thùy hét lớn vang lên:
“Trời đất ơi mấy bà, vô coi cái này nè!”
An và Trang lập tức nhào qua, cả ba chen quanh chiếc laptop vẫn đang mở của Khánh My.
Trên màn hình là tin nhắn mới từ Lâm Thiên Vy, gửi đến một tấm ảnh cưới.
Tấm ảnh chụp đúng hôm hôn lễ. Thiên Vy mặc váy trắng, nét mặt hơi e dè như chưa quen với không khí rình rang ấy.
Bên cạnh cô là chú rể Trịnh Hoàng Nam cao ráo, điển trai, ánh mắt sắc lạnh và cánh tay siết chặt eo vợ mình.
Đứng hai bên là dâu phụ và rể phụ Khánh My, dịu dàng trang nhã, còn Dương Thành Nam thì lặng lẽ với bộ vest đen cắt may hoàn hảo, gương mặt nghiêm nhưng ánh mắt lại... không nhìn vào ống kính.
Anh đang nhìn cô dâu.
Không phải vô tình, mà là một cái nhìn đủ sâu để khiến người ngoài phải chú ý.
“Khoan khoan… cái anh rể phụ này… là Dương Thành Nam đúng không?”
Trang nói như thầm thì.
Thùy gật đầu lia lịa, mắt vẫn không rời khỏi màn hình:
“Chuẩn luôn! Tao nhận ra ảnh liền. Nhìn cái dáng là biết rồi. Nhưng… ê, ánh mắt đó là sao vậy? Nhìn cô dâu kìa.”
An liếc ngang nhìn Khánh My lúc này vừa từ nhà vệ sinh bước ra, chưa kịp hiểu chuyện gì.
“Mày nè, nhìn đi. Cái ánh mắt của Dương Thành Nam… nhìn Thiên Vy ghê thiệt.”
Khánh My bước tới, ánh mắt sững lại một thoáng khi thấy bức ảnh.
Tim cô như có gì đâm nhẹ, nhưng không rướm máu, chỉ là một cảm giác lặng người không tên.
Cô biết ánh mắt ấy từ ngày đầu tiên nhìn thấy anh trong lễ cưới.
Nhưng khi thấy tận mắt ánh nhìn ấy, thấy nó in lại trong một bức ảnh vốn chỉ nên mang tính hình thức… lòng cô vẫn nhói lên.
“Thôi mấy bà, tắt giùm tao một chút.”