Cũng vì màn này của Triệu Quế Anh mà trong thôn có mấy nhà vốn định đến cửa nói với Tiền Tiểu Đa, bằng lòng đưa con bé ra ngoài làm công cũng im bặt luôn.
Người ta còn định đi học tiếp cơ mà! Làm công cái gì nữa!
Dù sao thì trong chuyện này họ cũng chẳng được lợi lộc gì. Hoàn toàn là vì tình làng nghĩa xóm, thấy Tiền Tiểu Đa không nơi nương tựa cũng đáng thương nên muốn giúp một tay. Nhưng nếu người ta đã không cần vậy thì cũng chẳng cần phải đến nhà làm gì.
Tiền Tiểu Đa cứ luôn bận rộn trong nhà đến mức không có cả thời gian ra ngoài, hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra bên ngoài. Nhưng cũng nhờ màn kịch của Triệu Quế Anh mà những người trong thôn vốn định giúp đỡ đã rút lui, tiết kiệm cho Tiền Tiểu Đa không ít thời gian tiếp đón.
Tiền Tiểu Đa bận tối mắt tối mũi mãi cho đến ngày khai trường mới ngáp dài, đeo cặp sách bước ra ngoài.
Đã mấy ngày liền không được ngủ ngon, dù tuổi còn nhỏ, sức khỏe hồi phục tốt nhưng dưới mắt Tiền Tiểu Đa vẫn hiện rõ hai quầng thâm xanh lè.
Giáo viên chủ nhiệm trông thấy, nhìn vào mắt Tiền Tiểu Đa với ánh mắt đầy thương cảm.
Đều là người cùng thôn, cô giáo chủ nhiệm ít nhiều cũng biết tình hình của Tiền Tiểu Đa. Vì vậy, khi Tiền Tiểu Đa nói học phí có lẽ phải một tuần nữa mới nộp được, cô giáo thở dài một hơi.
Là một giáo viên, cô ấy thực sự không nỡ khuyên học sinh bỏ học. Nhưng tương tự, cô ấy cũng không thể tự bỏ tiền túi ra cho Tiền Tiểu Đa đi học được.
Còn về học phí - thôi thì cứ nợ đó đã, chuyện sau này để sau này hẵng tính.
Ngày đầu khai giảng về cơ bản chỉ là ghi danh, nộp học phí và nhận sách vở thôi.
Tiền Tiểu Đa vừa nhận được sách vở vào tay là đeo cặp chạy về nhà ngay.
Đúng vậy, là chạy!
Đừng thấy Tiền Tiểu Đa người không cao, tay chân lại gầy nhom nhưng tốc độ chạy thì cứ như Lưu Tường đang chạy nước rút trên đường đua trăm mét vậy.
Nhanh như một cơn gió, chỉ trong nháy mắt, Tiền Tiểu Đa đã vọt xa cả chục mét.
Con đường đất mà cô chạy qua còn tung lên một làn bụi mù.
Người đi đường bị bụi bay vào, vội đưa tay lên quạt quạt: "Ai mà chạy nhanh dữ vậy!"
"Ủa. Trông giống con bé Tiểu Đa nhà lão Tiền Chột mà."
"Con bé đó hôm nay ra khỏi nhà rồi à?"
"Hôm nay khai giảng mà, không ra khỏi nhà sao được?"
"Vậy là nó định đi học tiếp thật à? Mà nó có tiền đóng học phí không?"