Sự việc xảy ra đột ngột, Trì Cảnh Ngọc hoàn hồn nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Hắn ta không hiểu sao chuyện này lại liên quan đến di nương của Thẩm Hy Vi.
Nhìn vành mắt Thẩm Hy Vi đỏ hoe, hắn ta nhíu mày, dứt khoát đứng ra: "Nhạc phụ, con tin di nương của Hy Vi sẽ không làm ra loại chuyện này."
Trong lời kể của Hy Vi, di nương nàng ta hiền lành yếu đuối, thường xuyên bị mẹ con Thẩm Đường Ninh ức hϊếp đến mức không ngẩng đầu lên được.
Hơn nữa, trong nhận thức của hắn ta, phần lớn di nương trong nội trạch đều giống như hai vị di nương của phụ thân, an phận thủ thường, cẩn thận dè dặt.
Một di nương thì làm sao có gan dám tính kế lên đầu đích nữ?
Hắn ta chưa từng nghĩ, nếu không phải mẫu thân hắn ta có thủ đoạn như vậy thì các thϊếp thất trong nhà làm gì có chuyện an phận như thế?
Thẩm Xương do dự nhìn phu nhân nhà mình, Thẩm phu nhân lại không nể mặt Trì Cảnh Ngọc chút nào, lạnh lùng nói: "Thế tử, đây là việc nhà của Thẩm gia ta, hình như còn chưa đến lượt một vãn bối như ngươi xen vào đâu?"
Sắc mặt Trì Cảnh Ngọc tái xanh, dường như không ngờ bà sẽ nói thẳng thừng như vậy.
Thẩm phu nhân cười khẩy trong lòng, trước kia bà hòa nhã với Trì Cảnh Ngọc, bởi vì nghĩ đây là vị hôn phu tương lai của con gái, mẹ vợ nhìn con rể, chỗ nào cũng vừa lòng!
Lại nhìn hắn ta bảo vệ Thẩm Hy Vi thành thạo như vậy, rõ ràng là hai người đã có gian tình từ trước, việc đổi hôn ước nhất định có uẩn khúc.
Trì Cảnh Ngọc làm ra loại chuyện bội tín bạc nghĩa này, hại con gái bà rơi vào tình cảnh khó xử, chẳng lẽ còn mong bà vẫn giữ nét mặt tươi cười với hắn ta sao?
Một phủ Ninh Viễn Hầu còn chưa đến mức khiến bà phải khom lưng uốn gối!
Thẩm Đường Ninh liếc thấy sắc mặt tái mét của Trì Cảnh Ngọc, lặng lẽ cong môi.
Hắn ta đi đến đâu cũng là người được nâng niu, như sao trên trời, chắc hẳn chưa từng bị ai làm mất mặt như vậy nhỉ?
Thẩm Từ bắt chước, giọng điệu mỉa mai: "Trì thế tử, xen vào chuyện hậu viện nhà người khác, có phải tay ngươi vươn dài quá rồi không?"
Sắc mặt Trì Cảnh Ngọc khó coi: "Ngươi!"
Thẩm phu nhân quở trách không nặng không nhẹ một câu: "A Từ."
Thẩm Từ bĩu môi, lườm Trì Cảnh Ngọc một cái rõ nét, không còn tí dáng vẻ lẽo đẽo theo sau hắn ta như trước kia, miệng luôn gọi "tỷ phu".
"Phương di nương, xin ngươi giải thích một chút, nha hoàn trong viện của con gái ta, tại sao lại đến viện của ngươi?"
Thẩm phu nhân cụp mắt nhìn Phương di nương, ánh mắt lạnh lẽo.
Bà tự nhận mình không phải là chủ mẫu hà khắc, cũng không thích cứ động tí là lập quy củ cho thϊếp thất, điều kiện tiên quyết là đối phương phải an phận thủ thường!
Tính kế lên đầu con cái của bà, rõ ràng là chạm đến điểm mấu chốt của bà.
Phương di nương lau nước mắt, đã soạn sẵn lời thoại, khóc lóc kể lể: "Phu nhân, thϊếp thân chỉ nghe nói Anh Lạc cô nương khéo tay, bện tua rua cũng đẹp, nên mới mời nàng ta đến chỉ dạy một chút thôi ạ!"
Bà ta lặng lẽ ra hiệu về phía sau, Sầm ma ma quỳ gối tiến lên, lấy ra hai cái tua rua Như Ý ra khỏi tay áo, nước mắt lưng tròng: "Phu nhân, ngài hiểu lầm di nương rồi! Di nương luôn nhớ đến Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư sắp xuất giá, ăn không ngon ngủ không yên, nên muốn bện cho các nàng mỗi người một cái tua rua Như Ý, cầu bình an thuận lợi, thức trắng hai đêm liền, cuối cùng cũng kịp hoàn thành trước ngày các nàng về nhà!"
Mụ ta dâng tua rua được làm tinh xảo lên, nghẹn ngào nói: "Ngài xem, đây là cái làm cho Đại tiểu thư, di nương luôn nghĩ cho Đại tiểu thư, sao có thể hại nàng chứ! Ngài làm vậy là đang kết tội oan uổng di nương đó!"
Thẩm Hy Vi không thể tin nổi trừng to mắt, nhào tới ôm Phương di nương khóc lớn: "Di nương!"
Hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở, Trì Cảnh Ngọc nhíu mày đau lòng, nhìn Thẩm phu nhân bằng ánh mắt bất mãn.
E rằng lúc này trong mắt hắn ta, Thẩm phu nhân chẳng khác gì chủ mẫu ác độc, ghen ghét không dung nổi thϊếp thất.
Hừ, ngược lại khiến nhà bọn họ trở thành kẻ xấu.