Thẩm Đường Ninh mang theo ánh mắt dò xét, quan sát nàng ta một lát, hơi nheo mắt: “Nhị muội, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy!”
Nàng giả vờ tức giận, lạnh lùng phẩy tay áo: “Tỷ cũng là nữ nhi của cha, cha vẫn luôn thương tỷ, sao có thể đối xử với tỷ như vậy? Huống chi tỷ còn là đích nữ, ông ấy đổi tỷ gả thay muội, ngoài việc khiến người ta chê cười, đắc tội phủ Ninh Viễn Hầu thì được lợi ích gì?”
Thẩm Hy Vi nhìn dáng vẻ phẫn uất bất bình của cô, trong lòng hả hê.
Chỉ vậy đã chịu không nổi sao?
Nàng ta muốn tận mắt chứng kiến một Thẩm Đường Ninh cao cao tại thượng ngã xuống vũng bùn!
Nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc.
Thẩm Hy Vi che giấu cảm xúc ở đáy mắt, cười thảm: “Trưởng tỷ, muội biết tỷ không muốn tin, nhưng chuyện đã đến nước này, muội cũng tự làm tự chịu rơi vào tình cảnh này, chẳng lẽ còn lừa tỷ hay sao? Tỷ thử nghĩ xem, nếu không được cha cho phép, sao muội dám cả gan lừa gạt trong ngày đại hôn, lại còn tiến hành thuận lợi như vậy?”
Thẩm Đường Ninh âm trầm nhìn nàng ta chằm chằm, một lúc lâu mới mở lời: “Tuyết Thanh, đỡ Nhị tiểu thư dậy.”
Thẩm Hy Vi ngồi xuống, vừa lau nước mắt, vừa liếc trộm nàng bằng đôi mắt đỏ hoe.
Dường như Thẩm Đường Ninh đang ngẩn người, nàng cầm chén trà, đầu ngón tay trắng nõn bị nước trà nóng làm đỏ lên cũng không hay biết, một lúc sau mới hoàn hồn, thu lại suy nghĩ nhìn sang, ánh mắt phức tạp:
“Nhị muội, muội nói việc này là do cha làm, vậy muội nói xem, vì sao ông ấy lại làm như vậy?”
Về lý do, Thẩm Hy Vi đã nghĩ kỹ trước khi đến, mắt nàng ta hơi lóe, giả vờ kinh hoàng: “Ta cũng nghe lén được từ di nương, cha nói, địa vị của ông ấy trong triều ngày càng cao, mấy năm gần đây bệ hạ tỏ thái độ với ông ấy nhiều lần, có ý muốn cảnh cáo, nếu Thẩm gia và phủ Ninh Viễn Hầu liên hôn thành công, e rằng sẽ càng khiến bệ hạ kiêng kỵ.”
Nàng ta nói, liếc nhìn sắc mặt Thẩm Đường Ninh, cắn cắn môi, dè dặt nói: “Nhưng hôn sự của trưởng tỷ và phủ Ninh Viễn Hầu đã định ra từ nhỏ, không có đường lui, cho nên e rằng chỉ có thể… để trưởng tỷ chịu thiệt.”
Thẩm Đường Ninh im lặng không nói, nàng cụp mắt, không ai biết lúc này nàng đang nghĩ gì.
Dưới tay áo, móng tay đột nhiên cắm vào lòng bàn tay, đôi mắt nàng lạnh lẽo, trong mắt thoáng qua vẻ chế giễu.
Thẩm Hy Vi sẽ không tốt bụng như vậy, lời nàng ta nói chỉ có thể tin một nửa.
Thẩm gia hiển hách, nhưng nói đến thực sự hiển hách, ai có thể sánh bằng Tạ gia đang như mặt trời ban trưa?
Mẹ của nàng, Hoàng hậu đương triều, đều xuất thân từ danh môn Tạ gia.
Thái tử là do Hoàng hậu sinh ra, quan hệ rất gần gũi với Tạ gia, từ xưa đến nay, ngoại thích chuyên quyền là điều tối kỵ, cha nàng luôn giỏi lấy lòng người khác, cân nhắc lợi hại.
Cho nên vì tiền đồ, người đầu tiên ông ta từ bỏ chính là nàng, tiếp theo là mẹ, sau nữa là cả Tạ gia.
Đáng tiếc đạo lý này, kiếp trước nàng hiểu quá muộn.
Thẩm Hy Vi có tí thông minh, chắc là kiếp trước thuận buồm xuôi gió, tuy kiếp này gả cho Trì Cảnh Ngọc như ý nguyện, nhưng lại với thân phận thϊếp, hiện giờ lại bị Hầu phu nhân ghét bỏ, hoàn cảnh khó khăn hơn kiếp trước rất nhiều, cho nên nàng ta ngồi không yên.
Nàng ta không tốt bụng đến mức trực tiếp nhắc nhở nàng, vì vậy hơi sửa lời nói, khiến nàng và cha xa cách, coi như gián tiếp đạt được mục đích.
Trên mặt đột nhiên rơi lệ, Tần ma ma kinh hãi hô lên, ánh mắt lo lắng: “Tiểu thư!”
Thẩm Đường Ninh giơ tay ra hiệu mình không sao, chậm rãi nhìn về phía Thẩm Hy Vi, người sau cũng giả vờ quan tâm nàng: “Trưởng tỷ, tỷ không sao chứ?”
Nàng khó khăn kéo khóe môi, cố gắng nhẫn nhịn, đôi mắt sâu xa: “Nhị muội, cảm ơn muội nhắc nhở tỷ, nếu không, e rằng cả đời này tỷ không thể nào biết được sự thật.”