“Thẩm Đường Ninh, ngươi điên rồi!”
Trì Cảnh Ngọc trố mắt kinh ngạc, vội vàng đỡ lấy Thẩm Hy Vi, đôi mắt trong veo đen láy quét qua, như có một ngọn lửa bùng cháy, giọng điệu lạnh lùng: “Có chuyện gì thì nhắm vào ta! Động đến Hy Vi làm gì?”
Thẩm Hy Vi thuận thế ngã vào lòng hắn ta, ngấn lệ lắc đầu, nuốt nước bọt, tư thế khép nép: “Thế tử, tất cả là tại ta, trưởng tỷ oán ta cũng đáng.”
“Chỉ là ngoài ý muốn, nàng ta có tư cách gì oán trách nàng?” Trì Cảnh Ngọc nhíu chặt mày, vẻ mặt khó chịu.
Nghe vậy, Trì Yến nhướn cao mày, không ngờ lại có người còn mặt dày hơn cả hắn!
Đúng là học thức cao có khác, có thể nói đen thành trắng!
Trong mắt Trì Yến hiện lên vẻ tiếc nuối, sao mặt hắn lại không dày như vậy chứ?
Thẩm Đường Ninh lạnh lùng nhìn màn kịch này, trong lòng bình tĩnh lạ kỳ.
Luôn luôn như vậy, Trì Cảnh Ngọc lịch thiệp đứng đắn, dù vui hay buồn cũng không lộ ra mặt, chỉ mất đi sự bình tĩnh khi có chuyện liên quan đến Thẩm Hy Vi.
Thành hôn mấy chục năm, hắn ta chưa từng mềm mỏng với nàng, đối với Thẩm Hy Vi lại là sự dịu dàng mà nàng chưa từng thấy.
Phủ làm y phục mới, nhất định để Thẩm Hy Vi chọn trước.
Trong cung ban thưởng cũng để Thẩm Hy Vi chọn trước.
Lúc đầu nàng cũng oán trách, khéo léo than phiền, Trì Cảnh Ngọc lại lạnh lùng chỉ trích: “Nàng là trưởng tỷ, lại là thế tử phi, sao không có tí bao dung nào thế?”
Là thế tử phi, tương lai là Hầu phu nhân phải dịu dàng hiền thục, là thê tử thì phải tam tòng tứ đức!
Trước kia nàng đã bị những giáo điều cổ hủ này lừa gạt, trở thành kẻ ngốc bị người ta đùa bỡn!
Thẩm Đường Ninh xoa xoa cổ tay, dứt khoát tát một phát!
“Chát”.
Cả phòng im phăng phắc.
Không ai ngờ nàng lại ra tay với Trì Cảnh Ngọc, dấu tay đỏ ửng trên mặt hắn ta rõ ràng như vậy, vẻ ngỡ ngàng trong mắt hắn ta càng sâu.
Trì Yến nhìn mà thấy đau thay, không nhịn được sờ sờ mặt mình.
Không phải Thẩm đại tiểu thư có tiếng là tấm gương của đám tiểu thư khuê các sao?
Shhh, hung dữ vậy?
May mà không phải thê tử của hắn!
Lúc này hắn vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Sắc mặt hai vợ chồng Ninh Viễn Hầu lập tức sa sầm, ngay cả Trì lão phu nhân cũng nghiêm mặt, nhưng dù sao bọn họ cũng đuối lý, mấp máy môi, mãi không nói nên lời.
“Thế tử! Tỷ tỷ, sao tỷ lại đánh thế tử?”
Trong tiếng kêu thất thanh của Thẩm Hy Vi, Trì Cảnh Ngọc hoàn hồn, trong mắt nổi bão tố, chưa kịp nổi giận, Thẩm Đường Ninh đã quyết đoán lùi lại mấy bước.
Khoảnh khắc nàng quay mặt đi, mọi người đều thấy rõ một giọt lệ lăn dài trên má nàng.