Chương 25: “Tôi Chỉ Muốn Ở Cùng Em Mà Thôi!”
Trời mưa suốt ba ngày mới tạnh.Bầu trời xám xịt, cả thành phố u ám, dường như bầu không khí cũng chìm vào u tối khiến người ta khó thở. Cơn giông bão mùa hạ khác thường làm dấy lên nỗi bất an mơ hồ.
Trời bắt đầu nổi gió xua tan mây mù, mặt trời lại hiện ra.
Bức tường thủy tinh tòa cao ốc được nước mưa gột rửa sáng lấp lánh, chiếu rọi xuống thành phố, phản chiếu cả nền trời xanh thẳm.
Tạnh mưa, bãi cỏ xanh mướt chỉ còn đọng vài giọt nước trong suốt, nhưng dưới ánh nắng mặt trời đã nhanh chóng bốc hơi.
Trên đường phố, những dòng người hòa vào làn xe cộ, những chiếc ô che mưa màu xám đen đã thay áo đủ màu sắc sặc sỡ, váy ngắn váy dài bắt đầu xuất hiện. Các cột đèn báo giao thông lại nhấp nháy xanh đỏ không ngừng.
Dưới ánh nắng rực rỡ, mọi người lại trải qua một ngày như mọi ngày: đi làm, kiếm tiền, ăn uống, tồn tại…
Khả Khanh ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống dòng người tấp nập, ngắm nhìn những tòa cao ốc san sát nhau rồi lại thẫn thờ coi từng chiếc xe vội vã lướt qua nhau. Cô cũng đã từng là một phần tử trong đó, vội vã đi làm, gắng sức kiếm tiền, vui vẻ ăn uống, nhưng giờ đây, tất cả đã xa rồi.
Ngồi nơi này, cô phát hiện ra mình có thể nhìn thấy được văn phòng ở tòa cao ốc Hoàng Thống, thậm chí còn nhìn được đầu ngõ nơi cô thuê nhà trước đây, cả căn biệt thự của cha mẹ phía sau ngọn núi kia.
Không biết tình trạng của mẹ ra sao rồi? Ba có đi tìm cô không? Liệu ba đã biết cô mất tích chưa?
Cô hiểu rõ cô không thể nào về thăm họ được, cô đã gây rắc rối cho ba mẹ quá nhiều. Nếu họ có mệnh hệ gì, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình. Người lương thiện như ba mẹ, phải được thanh thản an hưởng tuổi già.
Cô xoay người, dựa trán vào tấm kính cửa sổ, từ từ nhắm mắt lại. Chỉ mong họ không quá lo lắng, cô cầu mong ba mẹ được sống vui vẻ.
Cửa chợt mở.
Nghe âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ cánh cửa, không cần nhìn cũng biết là hắn.
Mấy hôm nay, hắn giam lỏng cô ở trong phòng, còn cô hoàn toàn coi hắn như không tồn tại.
Hắn không khóa cửa phòng, chỉ khóa thang máy lại. Buổi trưa hôm đầu tiên, cô nghĩ hắn sẽ đi làm. Nhưng khi mở cửa, thấy hắn đang ngồi gõ máy tính trong phòng khách, khiến cô lâm vào tình cảnh tiến không được mà lùi cũng không xong. Cuối cùng, vì không muốn mình bị yếu thế, cô bèn tới phòng ăn rót nước uống.
Hắn ngồi không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Cô cố tình làm như không thấy hắn, cả người bỗng căng thẳng, mãi đến khi thoát khỏi tầm mắt của hắn, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Phòng ăn sạch sẽ và ngăn nắp giống như trong chương trình quảng cáo dụng cụ làm bếp. Cô tìm được một hộp sữa tươi lớn với mấy quả táo, mặc dù không ăn uống nhưng cô vẫn cầm về phòng mình. Tuy hắn không hề lại gần nhưng cái cảm giác hắn sẽ đột ngột đi tới vẫn luôn ám ảnh cô.
Cả ngày hôm ấy cô chỉ uống sữa chứ không động tới miếng táo nào. Nửa đêm, cô ra khỏi phòng lần thứ hai, hắn không còn ngồi ở phòng khách nữa. Bước ra tới cửa, quả nhiên thang máy phải có mật mã mới mở được, nhìn lên trên cửa cũng không thấy khóa điện tử. Sau đó cô cũng thử lại một lần nhưng không được, lần này hắn thật sự nghiêm túc, hắn sẽ không để cô rời đi. Nhân lúc hắn không ở đây, nhất định phải nghĩ cách mới được.
Ai ngờ, trong ba ngày qua hắn ở luôn trong nhà, nếu không ngồi trong phòng khách hay thư phòng, cô sẽ gặp hắn ở phòng ăn.
Từ đầu tới cuối hắn không hề nói câu nào, chỉ im lặng nhìn cô, để cô càng ngày càng nổi nóng, quát tháo mắng chửi, lấy đồ vật đánh hắn. Vì thế nên cô nhịn xuống, không nói năng gì, coi như hắn không tồn tại.
Từ đêm hôm đó, trừ khi thừa dịp cô đang ngủ hắn mới vào quét dọn mảnh kính vỡ, còn lại hắn đều không bước vào phòng. Cho tới hôm nay…
“Điện thoại của em.”
Nghe thấy giọng nói hắn, cô ngạc nhiên mở mắt ra.
“Là mẹ em.” Hắn nói thêm.
Cô quay ngoắt lại, cảnh giác nhìn hắn, không rõ hắn có mục đích gì. Hắn đưa điện thoại tới, chờ cô cầm lấy. Cô chỉ ngồi im nhìn hắn chằm chằm.
Hắn nghiến chặt răng, đang định rút tay về, trả lời điện thoại nhưng chưa kịp nói thì cô đã bật dậy giằng lại, rồi lùi về cạnh ghế.
“Này..”
Đây là câu nói đầu tiên của cô trong ba ngày qua, tuy giọng điệu hòa nhã nhưng trong đôi mắt nhìn hắn chứa đầy giận dữ và căng thẳng.
Vốn dĩ hắn định đi ra ngoài, nhưng bây giờ lại đút hai tay vào túi quần, mặt không biểu cảm nhìn cô.
Cơn tức giận trong mắt cô ngày càng tăng, cô xoay người lại không thèm để ý tới hắn nữa.
“Khả Khanh hả? Con có khỏe không? Mẹ gọi cho con hai ngày rồi mà không được, may mà Thiên Phóng nhớ ra gọi sang đây. Con bé này, đi công tác nước ngoài cũng không thèm nói một câu.”
Đi công tác? Đúng là đồ nói dối không biết ngượng!
Cô bừng bừng lửa giận, nhưng vì không muốn mẹ lo lắng, đành phải đâm lao theo hắn, nói thêm: “Con vẫn khỏe mẹ đừng lo, lúc nhận được quyết định đi con rất vội, chẳng may quên điện thoại ở nhà. Chân mẹ còn đau không? Mẹ đã ra viện khám lại chưa? Bác sĩ có nói gì không?”
“Có có có, ba con đã đưa mẹ đi rồi, bác sĩ nói khả năng phục hồi của mẹ khá tốt. Lần này con đi công tác đến bao giờ?”
Khả Khanh nghẹn họng, nắm chặt điện thoại, một lúc sau mới nói được: “Con… con bây giờ vẫn chưa rõ, có thể hơi lâu một chút, khi nào hết bận con sẽ về.”
“Con đi ra ngoài phải cẩn thận nghe chưa?”
“Vâng ạ.”
“Khi nào biết ngày về, nhớ gọi điện báo mẹ một tiếng, mẹ sẽ làm món chân giò luộc con thích.”
“Vâng.” Cô cắn môi, mắt ngấn nước.
“Được rồi, ba con đang gọi mẹ, con làm việc đi, khi nào rảnh rỗi nhớ gọi điện thoại cho ba mẹ nhé. Bye con!”
“Con chào mẹ.”
Âm thanh ‘tút tút’ truyền tới, một lúc lâu sau, cô mới nhấn nút tắt cuộc gọi. Cô ôm điện thoại vào lòng, cắn môi cố nhịn không khóc.
“Anh có ý gì?”
“Họ sẽ lo lắng.”
Cô nhìn từng đám mây trắng phía chân trời, cười lạnh: “Anh việc gì phải quan tâm? Sợ họ báo cảnh sát sao?”
Hắn nhìn bóng lưng nhỏ bé và mỏng manh, trầm giọng nói: “Tôi biết em không tin, nhưng trong cuộc đời này tôi chưa từng gϊếŧ ai, cũng không hề làm chuyện trái pháp luật, thậm chí chưa từng bị phạt lái xe lần nào.”
“Thật không? Thế còn vụ bắt cóc này?” Cô lạnh giọng chế giễu.
Hắn nhếch miệng cười khổ: “Ít ra từ trước tới giờ chưa từng.”
“Tiếc thật.”
“Nếu có cách khác, tôi sẽ không làm thế này.”
Câu trả lời của cô là một cái hừ lạnh.
Tuy thái độ cô không thân thiện, nhưng ít ra cô vẫn nghe hắn nói.
Hắn khao khát nhìn chăm chú vào chiếc cổ cao trắng ngần để lộ ra khi cô búi mái tóc dài lên. Cô mặc một chiếc áo lụa dài màu trắng, nhìn qua trông vô cùng mềm mại, ánh mặt trời chiếu vào khiến quanh người cô bao phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt. Hắn ép mình đứng im tại chỗ, đè nén du͙© vọиɠ đang trỗi dậy.
“Từ nhỏ tôi đã mơ thấy em, vốn nghĩ chỉ là mộng, một giấc mộng đẹp nhưng đau buồn. Sau đó tôi biết em là thật, thật sự tồn tại, vậy mà lại không tìm được em.” Giọng nói hắn khàn khàn, vấn vít quanh cô.
“Tôi đã từng rất hận em, khi lần đầu tiên biết toàn bộ giấc mơ ấy là kí ức chân thật.”
Cô tiếp tục im lặng, cả người bỗng nhiên căng thẳng.
“Tôi không rõ vì sao cuối cùng lại gặp em, vì sao kết quả luôn luôn là em phản bội tôi, vì sao khi tôi chết, dường như người kết thúc sinh mệnh lại là em…”
Cả người cô chấn động.
“Đúng thế, tôi nhớ rõ..” hắn hít sâu, nắm chặt hai tay “Mỗi lần chết, tôi rất giận giữ phẫn nộ, chỉ hận không thể tự tay gϊếŧ em. Tôi vẫn đi theo em, vừa giận vừa hoang mang, mãi cho đến khi bóng tối mang tôi đi. Sau khi luân hồi, tôi lại quên đi tất cả, nhưng có vài lần tôi vẫn có dự cảm mơ hồ rằng một ngày nào đó em sẽ gϊếŧ chết tôi. Tôi muốn ra tay trước nhưng không cách nào làm được. Đến khi tôi nghĩ em yêu tôi, thì em lại ra tay.”
“Có thể vì vốn dĩ tôi không yêu anh.”
Giọng nói cô trong trẻo nhưng lạnh lùng vô tình, tựa như tuyết tháng mười hai. Thế nhưng hai bả vai run rẩy của cô đã lật tẩy tâm trạng hiện giờ.
“Tôi cũng tưởng như thế, em không thể biết được khi ấy tôi đã giận dữ như thế nào đâu.” Hắn khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Tôi luôn nghĩ, dựa vào đâu mà em dám làm thế? Vì cái gì mà tôi lại thất bại trong tay một người con gái? Tại sao bá nghiệp cả đời của tôi lại tan thành mây khói? Đến cuối cùng em dựa vào cái gì mà lại làm thế?”
Cô càng lúc càng run rẩy.
“Tuy đôi khi tôi có cảm giác sự việc không đúng như thế, nhưng mỗi khi cố gắng tìm hiểu nguyên nhân, tôi lại bị bóng tối nuốt chửng, lần chuyển kiếp tiếp theo, tôi lại quên hết.”
Cô nhắm nghiền mắt, cõi lòng tan nát đau đớn khôn nguôi.
“Tôi không biết chuyện đó khi nào sẽ xảy ra, dù không nhớ rõ, nhưng sau lần đầu tiên nhìn thấy em, bỗng chốc tôi biết, tôi tuyệt đối không bao giờ làm tổn thương em, cũng không thể chịu nổi khi thấy em đau khổ. Thậm chí tôi biết rõ, nếu một ngày nào đó em gϊếŧ chết tôi, tôi cũng không có cách nào ra tay với em được. Tôi có thể gϊếŧ toàn bộ người trên thế giới này, chỉ có em, là không bao giờ.”
Nước mắt chảy dài trên gò má. Cô cắn môi, đến nỗi nếm được vị tanh của máu.
“Đến lúc ấy, tôi mới phát hiện ra, tôi yêu em. Không ai biết được em quan trọng với tôi đến nhường nào. Em luôn cố gắng cảm hóa một kẻ tội đồ đầy mình như tôi, người khác luôn e sợ cúi đầu trước tôi, còn em thì không. Cho dù tôi là vua, là tướng quân, đạo tặc, ma vương gϊếŧ người, em vẫn luôn bình tĩnh nhìn thẳng tôi mà không hề tránh né. Dũng cảm bao nhiêu lại yếu đuối bấy nhiêu, em nói tôi không bao giờ thay đổi, nhưng tôi đã sớm thay đổi rồi.”
“Thay đổi?” Sợ nghe thấy điều không mong muốn, cô bịt tai lại, kiên quyết ngắt lời hắn: “Chỉ e trí nhớ anh có vấn đề rồi, để tôi nhắc anh nhớ, ba mươi lăm năm trước, anh buôn lậu thuốc phiện ở biên giới, gϊếŧ người, thậm chí còn chuẩn bị phát động chiến tranh! Nếu như anh thay đổi, sao còn làm ra chuyện khiến người khác oán trách chứ?”
Cả người hắn cứng đờ, nén cơn giận nói: “Đúng, đó là tôi, nhưng trong hoàn cảnh ấy, nếu tôi không gϊếŧ người thì kẻ phải chết là tôi. Nếu như em nhớ rõ, hẳn phải hiểu được những kẻ đó chẳng phải hạng tốt đẹp gì. Em có biết tôi biết ơn Cừu Tĩnh Viễn nhất cái gì không?”
Sắc mặt cô trắng bệch, chỉ trầm mặc không nói.
“Hỏi đi.” Hắn bức bách: “Hỏi tôi cảm ơn Cừu Tĩnh Viễn nhất là cái gì!!”
Cô vẫn im lặng.
“Hỏi đi!!!!” Hắn cố nén giọng giận dữ.
Cô giật mình kinh sợ, lắp bắp mở miệng: “Cái gì?”
“Ông ấy nuôi dưỡng, cho tôi cơ hội, không để ý tới xuất thân thấp kém, cho tôi được đi học, không bị vùi lấp trong chuồng phân bẩn thỉu. Để cho tôi sinh tồn mà không cần phải ăn cướp gϊếŧ người nữa.”
Giọng nói hắn vừa mỉa mai vừa đau buồn, cô nhắm chặt mắt, bất giác xoa l*иg ngực. Mỗi một câu nói của hắn, như một mũi dao cứa vào tim cô.
“Em nói không sai, chúng ta bị nguyền rủa. Tôi làm nhiều việc ác, được sinh ra để làm tên trộm cắp, luôn phải gϊếŧ người mới có thể sinh tồn, nhưng em chỉ xuất hiện khi tôi đã trở nên bất trị. Tuy nhiên lần này sẽ khác, tay tôi chưa từng nhuốm máu, tôi nhớ ra tất cả, nhớ cả em nữa.”
Trái tim lại rung động. Cô từ từ nhắm mắt, mãi sau mới nói: “Ra là thế, nhưng vậy thì sao? Anh vẫn lừa tôi như cũ.”
“Nếu ngay từ đầu tôi nói ra, em có tin không? Em đã quên mọi thứ, như tôi trước đây. Chúng ta chưa từng gặp nhau thì sao nói ra sự thật đây?”
“Sự thật? Sự thật nào? Vì tôi bị ếm trú nên không già đi? Sẽ không bao giờ chết? Nói rằng tôi và anh vốn là vợ chồng, kết quả là tôi tự tay gϊếŧ anh? Anh sẽ nghe lọt tai khi tôi nói sự thật này ư?”
“Sẽ không, nhưng em có rất nhiều cơ hội chứng minh, em đã cứu tôi nhiều lần. Cho dù tôi không tin nhưng cũng sẽ nghi ngờ. Vậy mà em hầu như chưa từng thử nói lần nào. Em biết tôi nghĩ gì sao?”
Cô mím chặt môi, bấm chặt móng tay vào bàn tay.
“Tôi nghĩ em cũng giống tôi, biết được sau khi nhớ lại, em tuyệt đối không ở lại, giống như em nghĩ nếu tôi biết được, sẽ rất hận em. Hạnh phúc mỗi ngày dễ tan như bọt biển, hãy cùng tôi giữ chặt nó từng giây từng phút..”
Cô cứng đờ người, chưa bao giờ nghĩ hắn lại nhìn thấu tâm can cô đến thế, khiến một chút tự tôn của cô cũng không còn.
“Đó chính là lý do vì sao tôi không nói với em ngay từ đầu, nếu em nói đó là lừa dối thì là thế, là mưu kế cũng được. Nhưng từ đầu tới cuối mục đích cũng chỉ có một, dù tốt hay xấu đi nữa, tôi chỉ muốn ở cùng em mà thôi.”
Âm thanh mệt mỏi trầm khàn của hắn vang vọng bên tai, vây quanh cô. Sau đó cô nghe thấy tiếng hắn rời đi.
Cửa mở, rồi lại đóng lần nữa.
Cô run rẩy nắm chặt chiếc vòng ngọc đeo trên cổ, không ngừng nhắc nhở bản thân mình
Chiếc dây cổ được yểm thần chú giam giữ chân khí của cô, khiến cô không cách nào tháo ra được. Hiện giờ cô cũng chỉ giống như một người bình thường mà thôi.