Nghe Lưu Thần Dật nói vậy, sắc mặt người vợ cả cứng đờ, vội vàng cười gượng gạo: “Ôi chao, còn chưa gả vào nhà đã bênh vực nhau rồi, xem ra Mâu Âm nhà chúng tôi sau này sẽ có những ngày tháng tốt đẹp.”
“Hừ.” Gia chủ Lãnh gia tức giận hừ một tiếng.
Nghe thấy lời này, Mâu Âm khẽ cười nhạt, như một đóa hoa súng lặng lẽ nở rộ trên mặt hồ Tây.
Lưu Thần Dật nhìn đến ngây người, liên tục nói: “Mâu Âm em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt! Mẹ, hay là chúng ta tổ chức hôn lễ sớm đi, tháng năm lâu quá!”
“Đừng có nói linh tinh!” Mẹ Lưu trừng mắt liếc hắn một cái, rồi có chút ngượng ngùng nói:
“Xin lỗi, con trai tôi nó hư quen rồi, cả ngày lành tháng tốt mà đại sư chọn cũng muốn sửa, tôi về nhất định sẽ dạy dỗ nó.”
Gia chủ Lãnh gia cũng có chút khinh thường nhìn Lưu Thần Dật. Cái loại ăn chơi trác táng này ông ta nhìn thôi đã thấy chướng mắt, chỉ là nể mặt cổ phần nên mới nể nang vài phần.
“Nếu hai bên đều vừa lòng, vậy thì hợp đồng cũng nên ký thôi.” Ông ta nói, rồi bảo quản gia lấy ra một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Mặt mẹ Lưu và bố Lưu đều biến sắc. Dù không nói gì thêm, nhưng cả hai đều chần chừ không chịu ký. Ngược lại, Lưu Thần Dật lại vô cùng háo hức nhận lấy hợp đồng, thúc giục cha mẹ ký nhanh.
Trong mắt hắn, đây không phải là hợp đồng, mà là một người phụ nữ!
Mâu Âm bình tĩnh nhìn màn kịch lố bịch này, trong lòng không hề gợn sóng.
Không phải vì thất vọng về người cha này, cũng không phải vì đã quá quen với những chuyện như vậy ở mạt thế, mà chỉ đơn giản là cô coi thường họ, giống như con người nhìn những con kiến vậy.
Từ nhỏ, cô đã khác biệt với người thường. Những thứ tình cảm yêu đương, xấu hổ, cô hoàn toàn không có.
Chịu đựng tủi nhục suốt 20 năm trong cái nhà này, trong lòng cô cũng không hề có một chút dao động nào, chỉ cảm thấy cuộc sống lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác thật nhàm chán.
Ngày mạt thế đến, cô thậm chí còn có chút vui mừng.
Sự thay đổi long trời lở đất trong cuộc sống không khiến cô tuyệt vọng như những người khác. Chính việc những ngày tháng khô khan, vô vị bị phá vỡ mới là điều khiến cô vui sướиɠ tột độ.
Trong thời đại hỗn loạn, chỉ cần có sức mạnh là có thể kiểm soát mọi thứ. Đã trải qua những bữa tiệc quyền lực tột đỉnh, ai còn thèm để ý đến chút quyền lực cỏn con trước mạt thế này?
Và bây giờ, kẻ điên đã chơi trò chơi mạt thế suốt mười năm đã trở lại.
Mâu Âm dịu dàng nói: “Nếu hợp đồng đã ký xong rồi, vậy con xin phép về trước.”
Gia chủ hừ lạnh một tiếng, giận dữ nói: “Lãnh Mâu Âm, giáo dưỡng của con để đâu hết rồi? Khách còn chưa về mà con đã muốn đi?”
“Đúng vậy Mâu Âm, tuy rằng chúng ta ngày thường ít quan tâm dạy dỗ con, nhưng trước mặt khách khứa vẫn phải biết lễ phép chứ.” Người vợ cả ra vẻ lo lắng cho con gái, nhưng sâu trong đáy mắt lại lóe lên một tia khinh miệt.
Dù là một người phụ nữ đoan trang, tao nhã đến đâu cũng khó có thể chịu đựng việc con gái riêng của chồng cứ lượn lờ trước mắt mình mỗi ngày. Những kiến thức và đãi ngộ mà Mâu Âm nhận được đều do một tay bà ta sắp xếp, chỉ là muốn nuôi cho cô ta thành phế nhân rồi vứt ra ngoài tự sinh tự diệt.
“Con mệt rồi.” Mâu Âm khẽ nói.
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, trên môi không còn chút sắc hồng nào, đúng như lời đồn, cô gầy yếu đến nỗi vừa ra ngoài gặp người đã suy nhược không chịu nổi.
Sắc mặt người nhà họ Lưu khó coi vô cùng.
Nhìn bộ dạng con gái Lãnh gia thế này, không biết về nhà họ còn sống được mấy năm. Dùng một kẻ ốm yếu đổi lấy 15% cổ phần, Lãnh gia tính toán thật là giỏi.
Nhưng họ lại không thể không đồng ý, muốn xây nhà trên mảnh đất phía tây kia, phải thông qua tay Lãnh gia.
Chỉ tội cho đứa con trai của họ, tuổi còn trẻ mà đã phải ngủ cùng một người đàn bà sắp chết.
Mẹ Lưu tức giận khoát tay: “Ông thông gia, cứ để con bé đi đi.”
Đừng đến lúc chưa kịp cưới, người đã vào quan tài thì đen đủi.
Mâu Âm khẽ cúi người hành lễ, ngoan ngoãn nói: “Thưa cha, con xin phép.”
Rồi thong thả bước ra ngoài.
Gia chủ Lãnh gia ngẩn người, nhìn ra ngoài trời quang đãng, lúc này mới nhận ra đối phương đang trêu chọc mình, giận dữ đập mạnh xuống bàn.
Ông ta hận không thể lập tức gọi người về để gia pháp trừng trị, cho cái đứa con gái vô dụng này biết thế nào là tôn kính cha.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người nhà họ Lưu vẫn còn ở đây, Mâu Âm lại mang bộ dạng ốm yếu bệnh tật, nếu phạt con dâu tương lai của họ trước mặt bọn họ như vậy thì thể diện nhà họ Lưu cũng không còn.
Hơn nữa, ngày mai là tiệc sinh nhật của bà nội, tất cả người thân trực hệ của Lãnh gia đều đã trở về, trong đó có không ít người là trưởng bối của ông ta. Ông ta không muốn vì chuyện nhỏ này mà làm kinh động đến họ.
Nên ông ta đành phải nuốt cục tức này xuống.
...
Mâu Âm theo con đường cũ trở về phòng nhỏ của mình, đóng tất cả các cửa sổ lại.
Đột nhiên, chân cô cảm thấy lạnh buốt.
Cúi đầu nhìn xuống, một con rắn nhỏ trắng như tuyết đang quấn quanh cổ chân cô.
“…Bạch nương tử?”
Cô nhặt con rắn nhỏ lên, đặt trong lòng bàn tay tỉ mỉ quan sát.
Vảy của Bạch nương tử trắng muốt như ngọc. Nó mở to đôi mắt màu hồng ngọc, lè lưỡi về phía cô. Rõ ràng là một loài động vật máu lạnh, nhưng lại lộ ra vẻ ngây thơ, chất phác.
Mâu Âm nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó.