Tiêu Huy không ngờ Cố Lam lại nói những lời như vậy.
Anh ta và Cố Lam đã là bạn cùng phòng ba năm, Cố Lam có tính cách ngông cuồng, dựa vào việc mình là thiếu gia nhà giàu mà gây sự khắp nơi.
Đến cả anh ta – Tiêu Huy, một người có khối tài sản hàng tỷ còn giữ thái độ khiêm tốn, mà tên nhãi nhỏ bé này lại dám kiêu căng trước mặt anh ta, thậm chí còn trêu chọc người phụ nữ mà anh ta thích?
An Mặc Mặc vừa khóc lóc sướt mướt, Tiêu Huy liền tìm người đánh Cố Lam một trận, khiến Cố Lam phải chạy về ký túc xá.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, An Mặc Mặc vẫn chưa thấy hả giận, nên Tiêu Huy chuẩn bị về ký túc xá để tự mình trừng phạt Cố Lam, đồng thời ghi lại hình ảnh Cố Lam đau đớn cầu xin cho Mặc Mặc xem, để An Mặc Mặc nguôi giận.
Kết quả là, anh ta không ngờ rằng, Cố Lam lại như không có chuyện gì xảy ra, ngược lại còn dám chế giễu anh ta?
Không chỉ Tiêu Huy, phía sau Tiêu Huy còn đứng bốn nam sinh đang xem náo nhiệt, sau khi nghe những lời Cố Lam nói, họ đều nhìn Cố Lam với vẻ thích thú khi thấy người gặp họa.
"Cố Lam, mày cứ cứng miệng đi!"
"Chậc, có vẻ như anh Tiêu vẫn chưa ra tay đủ nặng, mày vẫn có thể đứng dậy."
"Ai không biết An Mặc Mặc là chị dâu của bọn tao? Mày dám trêu chọc chị dâu, có phải muốn chết không!"
"Anh Tiêu, ở đây không có ai, chúng ta đánh nó một trận nữa đi!"
Cố Lam ngồi thẳng người trên giường tầng dưới, nhìn chằm chằm năm người trong ký túc xá, liên hệ họ với nhân vật trong tiểu thuyết.
Người đứng đầu chính là Tiêu Huy – hình mẫu của nam chính tiểu thuyết tổng tài bá đạo.
Thân hình cao lớn, sống mũi cao, lông mày kiếm, đôi mắt sắc lạnh, khí chất lạnh lùng, toát ra khí chất của người có thể lấy cả tỷ đập chết người, sự tự tin kinh người không phải người thường có thể có.
Đứng sau cậu ta chính là bạn cùng phòng cũ của Cố Lam, cũng là đàn em của Tiêu Huy.
Cố Lam nhìn mà thấy buồn cười, rõ ràng trong sách cô mới là nhân vật phản diện, nhưng sao cô lại cảm thấy những kẻ này mới thật sự đáng đánh nhỉ?
Nụ cười ở khóe môi Cố Lam khiến Tiêu Huy nhíu chặt đôi mày.
"Mày không phục à? Có vẻ như những gì bọn nó nói là đúng, tao vẫn quá nhân từ với mày rồi!"
Nói xong, Tiêu Huy từ từ cởi cúc tay áo sơ mi.
"Mọi người lùi lại. Kẻ dám trêu chọc phụ nữ của tao, tao phải tự tay xử lý. Bọn mày cầm điện thoại quay lại cho Mặc Mặc xem."
Đám đàn em phấn khích.
"Anh Tiêu, anh thật sự muốn ra tay à?"
"Anh Tiêu là đai đen taekwondo, chưa bao giờ dễ dàng ra tay!"
"Đúng là tình chàng ý thϊếp, tất cả là vì chị dâu..."
Đám đàn em còn chưa nói xong, Cố Lam từ từ đi qua, đối diện với Tiêu Huy đang từ từ cởi cúc áo một cách nho nhã rồi liền tung ra một cú đấm móc ngược lên khiến cho Tiêu Huy suýt nữa cắn phải lưỡi mình!
Cố Lam cũng rất bất đắc dĩ!
Cô cũng không muốn động thủ, nhưng đối phương lại muốn quay video đe dọa cô!
"Ồ, chỉ có vậy thôi sao? Đai đen? Xin lỗi, tôi cũng là người đã từng luyện tập đấy."
Cố Lam dùng cơ thể này hơi không quen, nhưng sức mạnh của cơ thể này còn mạnh hơn cơ thể cũ của cô, cộng thêm kỹ thuật thực chiến của cô, thật sự vô địch.
Cô nhếch khóe môi, ngoại hình của cơ thể này thuộc kiểu mỹ nam trung tính khó phân biệt nam nữ, tóc ngắn màu gỗ, có mùi đàn hương, để kiểu đuôi sói, mắt hai mí sâu, lông mi dày và cong.