Đúng lúc đó, cô nhân viên cửa hàng quay lại, lịch sự nói: “Thưa ngài, quản lý cửa hàng chúng tôi vừa thông báo, vì ngài là khách VIP nên lần này có thể ngoại lệ cho trả hàng. Tuy nhiên chỉ hoàn lại 30%, ngài thấy sao ạ?”
“Cảm ơn, nhưng không cần nữa.” Thẩm Kỳ Nhiên lập tức đáp, ngữ khí thản nhiên: “Có người tốt bụng đã muốn mua lại toàn bộ rồi. Phiền bên cô hỗ trợ đóng gói miễn phí, lát nữa giúp tôi đóng thật đẹp rồi chuyển cho cô ấy.”
Cậu chỉ về phía Thẩm Mộng Lam, cười nhàn nhạt: “Cảm ơn nhé!”
Trang phục đặt may riêng mà cũng có người chịu mua lại toàn bộ à?
Đám nhân viên xung quanh đồng loạt quay sang nhìn Thẩm Mộng Lam, ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc nghếch.
“Ai nói tôi muốn chứ!” Thẩm Mộng Lam lập tức phản bác, mặt đỏ bừng vì tức giận: “Đây toàn là đồ nam, tôi mua về làm gì!”
Xem ra đối phương cũng không phải là ngốc thật. Thẩm Kỳ Nhiên khẽ thở dài, lộ vẻ tiếc nuối: “Không đủ tiền thì cứ nói thẳng, đừng làm lãng phí cảm xúc của người ta, haizz.”
Có người lỡ bật cười thành tiếng. Dù đã kịp nín lại, nhưng tiếng cười ấy vẫn khiến Thẩm Mộng Lam xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm lỗ chui xuống.
“Thẩm Kỳ Nhiên!” Bị người mình coi thường mỉa mai trước bao nhiêu người, Thẩm Mộng Lam rốt cuộc không nhịn được, xấu hổ hóa thành tức giận, quát lớn: “Đừng tưởng vào được nhà họ Thiệu rồi là yên thân! Hôm nay họ có thể bắt anh trả đồ, thì mấy hôm nữa cũng có thể đá anh ra khỏi cửa luôn đấy! Rảnh rỗi đấu khẩu với tôi, chẳng bằng tự lo cho thân mình đi!”
Cô nói vậy cũng không phải không có cơ sở. Ngày Thẩm Kỳ Nhiên kết hôn, phần kính rượu trong lễ cưới bị hủy bỏ thẳng thừng. Bên ngoài thì viện lý do tân lang sức khỏe không tốt, phải lui về trước, nhưng Thẩm Mộng Lam biết rõ sự thật, rằng Thẩm Kỳ Nhiên là bị Thiệu Hành đuổi về!
Vị thiếu tướng tàn tật kia từ trước đến nay đã chẳng ưa gì người anh trai vô dụng này của cô, có gả vào nhà họ Thiệu cũng sẽ không có kết cục tốt, ly hôn cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Thẩm Kỳ Nhiên còn chưa kịp mở miệng, thì bỗng nhiên lại có một làn hương thơm dịu dàng ập tới. Vai cậu khẽ bị khoác nhẹ, tiếp theo là một giọng nữ trong trẻo, dứt khoát vang lên: “Thiếu phu nhân nhà họ Thiệu chúng tôi, từ bao giờ đã đến lượt cô chỉ trỏ?”
Thẩm Kỳ Nhiên quay đầu lại, kinh ngạc nhận ra người quen: “Chị Dao Dao?”
Thiệu Dao trước mặt chồng mình là cô vợ nhỏ dịu dàng, trước mặt người ngoài thì lại mang theo khí thế sắc bén, mạnh mẽ, đúng chuẩn con gái nhà võ.
Cô chỉ vừa xuất hiện, khí chất đã lập tức áp đảo cả đám người Thẩm Mộng Lam.
Dù bình thường luôn tỏ vẻ kiêu ngạo trước Thẩm Kỳ Nhiên, nhưng đối mặt với Thiệu Dao thì Thẩm Mộng Lam lại chẳng dám hé răng.
Thiệu Dao tuy không đi theo con đường quân đội như em trai mình, nhưng địa vị cùng danh tiếng của cô trong giới thương nghiệp lại không hề nhỏ, quan hệ rộng rãi, không phải hạng người dễ động vào.
Mấy cô bạn đi cùng liếc nhìn nhau, rất ăn ý mà lập tức im bặt. Dù ai cũng biết thiếu gia nhà họ Thiệu bị liệt hai chân, tương lai mờ mịt, nhưng sự nghiệp của người chị cả nhà họ Thiệu là Thiệu Dao thì ngày một rực rỡ, khiến biết bao người vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.
Mà nhìn thái độ của Thiệu Dao ngày hôm nay, thì e rằng Thẩm Kỳ Nhiên ở nhà họ Thiệu cũng không hề thấp kém như trong lời đồn. Đến mức mà Thiệu Dao còn phải đích thân ra mặt bảo vệ, như vậy đã đủ để thấy được địa vị của cậu không hề tầm thường.
“Không phải tôi cố ý chỉ trỏ.” Thẩm Mộng Lam vội vàng đổi giọng, ngấm ngầm ám chỉ: “Chỉ là vừa mới cưới đã đem của hồi môn bán sạch lấy tiền mặt, thử hỏi ai mà chẳng thấy lạ? Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, không khéo lại bị nói là cố tình vả mặt nhà chồng.”
Vừa rồi Thiệu Dao đã gọi điện thoại hỏi dì Mai, vậy nên cô hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.
Nghe những lời ám chỉ của Thẩm Mộng Lam thì cô chỉ thấy buồn cười, lập tức lạnh lùng đáp trả: “Chút đồ rẻ tiền đó mà cũng xứng gọi là của hồi môn à?”