Thẩm Kỳ Nhiên đang điên cuồng lục lọi trí nhớ về thông tin liên quan đến nguyên chủ, thì lúc này đã có người lên tiếng trước.
“Chuyện này có gì mà không thể!” Dì Mai ôm ngực, nói đầy cảm xúc: “Phim truyền hình không phải vẫn thường nói như vầy sao, chỉ cần có tình yêu thì không có gì là không thể! Thiệu thiếu gia, tất cả đều là vì tình yêu tràn đầy mà thiếu phu nhân dành cho cậu đó!”
Trong lòng Thẩm Kỳ Nhiên chợt lạnh đi một nhịp, quả nhiên, ánh mắt Thiệu Hành lập tức trở nên nguy hiểm, đôi mắt lạnh lẽo sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cậu.
“Tình yêu tràn đầy?” Giọng người đàn ông rất nhẹ, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh khiến người ta phải sởn gai ốc.
“Được, tôi sẽ ghi nhớ điều này.”
***
Bữa sáng kinh hoàng này cuối cùng cũng kết thúc trong sự giày vò.
Thiệu Hành phải đến quân khu nên ăn sáng xong liền rời đi, mà Thẩm Kỳ Nhiên lại như hồn ma lơ lửng trôi về phòng ở lầu hai, vừa vào đã đổ gục lên giường lớn.
Nguyên tắc số hai của việc không tìm đường chết: Tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không được bắt chước nguyên chủ, đóng vai người tình si mê trước mặt Thiệu Hành. Bởi vì cậu càng thể hiện ra sự si tình thì Thiệu Hành sẽ càng ghét bỏ, suy nghĩ muốn hành hạ cậu cũng sẽ càng dữ dội hơn.
Cậu chỉ muốn nằm im bất động, chỉ muốn yên tĩnh. Muốn xuyên không quay lại quá khứ.
Câu nói cuối cùng của Thiệu Hành chẳng khác gì lời tuyên án tử hình! Cậu thật sự tiêu rồi…
Không biết cậu đã nằm bao lâu, lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng gọi của dì Mai.
“Thiếu phu nhân, xe của Thiệu thiếu gia sắp đến rồi, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
“Hả?” Thẩm Kỳ Nhiên bật dậy như cá chép quẫy đuôi: “Chuẩn bị cái gì cơ?”
“Buổi trưa hôm nay cậu phải cùng Thiệu thiếu gia về nhà chính dùng bữa, cậu quên rồi sao?”
À, Thẩm Kỳ Nhiên nhớ ra rồi.
Trong truyện đúng là có nhắc đến tình tiết này, ngày thứ hai sau khi kết hôn thì cặp đôi mới cưới sẽ về nhà chồng ăn cơm, nhưng vì đoạn đó được miêu tả rất sơ lược nên cậu quên mất tiêu.
Thẩm Kỳ Nhiên lập tức tỉnh táo hẳn.
Dựa theo miêu tả trong truyện thì cha mẹ của Thiệu Hành đều là người có tính cách rất dễ chịu, nếu có thể tạo mối quan hệ tốt với họ, vậy biết đâu sau này khi Thiệu Hành muốn xuống tay với cậu thì hai vị phụ huynh có thể giúp đỡ mà nói đỡ đôi câu?
Bất chợt thấy được một tia hy vọng, Thẩm Kỳ Nhiên lập tức hành động. Cậu lục tung tủ quần áo của nguyên chủ cả nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một bộ vest không quá loè loẹt trong đống quần áo màu mè, mặc xong thì xe của Thiệu Hành cũng vừa đến.
Biết đối phương rất coi trọng thời gian nên Thẩm Kỳ Nhiên không dám chậm trễ, lập tức chạy nhanh ra xe.
Chiếc xe là mẫu Tinh Toa Xa màu bạc bóng loáng, thiết kế kiểu mới cực kỳ thu hút. Nội thất bên trong hoàn toàn khác với ô tô ở thế giới cũ của Thẩm Kỳ Nhiên, chỉ riêng các loại nút bấm thôi cũng đã đếm không xuể. Nhưng vì có Thiệu Hành ngồi bên cạnh nên Thẩm Kỳ Nhiên không dám nhìn loạn khắp nơi, chỉ có thể giữ đúng tư thế nghiêm chỉnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dáng ngồi còn tiêu chuẩn hơn cả học sinh tiểu học.
“Trang phục hôm nay của cậu cuối cùng cũng bình thường được một chút.” Xe vừa rời khỏi khu biệt thự, Thiệu Hành bỗng nhiên nhàn nhạt nói một câu.
Thẩm Kỳ Nhiên chớp chớp mắt, cố gắng nặn ra một nụ cười cứng ngắc: “Ờm, cảm ơn… lời khen?”
Thiệu Hành nhìn cậu, không có đáp lại.
Từ sáng nay hắn đã có một loại cảm giác kỳ lạ.
Người trước mặt này, dường như không hoàn toàn giống với Thẩm Kỳ Nhiên trong ấn tượng của hắn.
Nhưng để nói rõ là khác ở điểm nào thì lại không thể cụ thể hóa được. Đời trước dù hai người có danh nghĩa là vợ chồng, nhưng số lần gặp mặt lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, căn bản không thể nói là hiểu biết nhau.
Cho nên Thiệu Hành cụp mắt xuống, gạt bỏ nghi ngờ vừa thoáng hiện trong lòng.
Có lẽ cảm thấy khác lạ, chỉ vì vốn dĩ chẳng quen thân gì.