Loạn Hồng Vũ Trần

Chương 25

Chương 25
Làm thế nào để kí©ɧ ŧɧí©ɧ một nam nhân nhiệt huyết sôi trào? Chính là cho người đó tận hưởng kɧoáı ©ảʍ được chinh phục, nhất là chinh phục một người lăn lộn nhiều năm trong hố lửa mà chưa từng bị người khác chiếm đoạt.

Quả nhiên, Vi Miễn bị một câu này của Ngọc Lưu kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho máu như nghịch lưu, khuôn mặt xinh đẹp bị dục hỏa thiêu đốt như sắp bùng cháy, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên: “Ta làm sao nỡ giày vò ngươi?”

Cứ giả vờ đi. Đã lộ tẩy từ nãy rồi còn không biết. Mặc dù trong lòng Ngọc Lưu cười đến đắc thắng nhưng bên ngoài lại nũng nịu dựa thân thể mềm mại vào lòng Vi Miễn. Hai chân quấn lấy eo y, ở phía sau giao triền một chỗ. Tức thì hắn cảm thấy ngón tay Vi Miễn xâm nhập hậu đình mình, liên tục ra vào.

Ngọc Lưu không thể áp chế cảm giác của mình, bèn nhắm mắt lại lớn tiếng rêи ɾỉ. Tuy hắn chưa từng chân chính trải qua ân ái, nhưng ở nam quán đã lâu, nhìn tư thái người khác hầu hạ thành quen, mặc dù chỉ là học lại của người ta nhưng bất tri bất giác lộ ra thần thái liêu nhân, câu dẫn đến không nói nên lời.

Chợt thấy động tác của Vi Miễn dừng lại, hắn không khỏi mở to mắt, trông thấy gương mặt xinh đẹp tuyệt luân của y gần ngay trước mắt, đáy mắt cháy lên dục hỏa thiêu hồng khuôn mặt, diễm lệ vô song. Ngọc Lưu càng thêm động tình, nhịn không được muốn hôn lên mặt Vi Miễn nhưng cố kiềm nén lại. Hắn kề sát vào thân thể Vi Miễn, nhẹ nhàng cọ xát.

Một lát sau, từng tấc da thịt trên thân Ngọc Lưu phiếm vẻ dục tình vô cùng vi huyễn. Du͙© vọиɠ của Vi Miễn đã dâng đến cực hạn nhưng vẫn mạnh mẽ kiềm chế, hé môi liếʍ cắn cần cổ trắng mịn. Đã có ba ngón tay thâm nhập hậu đình. Huyệt khẩu nhanh chóng nuốt chửng ngón tay, y rút một ngón ra rồi mới nhẹ nhàng khuấy giảo.

Hiển nhiên, y cảm thấy Ngọc Lưu chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt để tiếp nhận du͙© vọиɠ của mình.

Ngọc Lưu nhíu mày, lần này hắn nhịn không được trước. Đương nhiên, lòng hắn đã ủ mưu nên cũng không nhu nhịn nữa. Thế là hắn cắn bả vai Vi Miễn một cái, tỏ vẻ kháng nghị. Vết cắn không chảy máu, chỉ để lại hai dấu răng rõ ràng.

Vi Miễn cũng không sinh khí, ngược lại cười nói: “Ngươi to gan thật, dám cắn ta?”

Ngọc Lưu đột nhiên hít một hơi, rồi mới nhỏ nhẹ cầu xin tha thứ: “Vi gia, ta không dám, tha lỗi cho ta.”

Hắn cắn Vi Miễn một miếng liền cảm thấy ngón tay Vi Miễn trong cơ thể đích mình định rút ra. Hắn thấy cơ thể bỗng như trống vắng, thở dốc nằm trong lòng Vi Miễn, còn đánh bạo đưa tay vuốt ve tính khí của y.

Ngọc Lưu vừa mới chạm đến cự vật kia liền bất giác lắp bắp kinh hãi. Hóa ra du͙© vọиɠ của Vi Miễn đã sôi sục từ lâu. Một cái chạm khẽ đã nóng bỏng lên, vậy mà Vi Miễn vẫn có thể nhẫn nại, định lực qua hai tháng hiển nhiên tiến bộ rất nhiều.

Ngọc Lưu than nhẹ một tiếng, che giấu nỗi bất an trong lòng, cọ thân mình vào người Vi Miễn, thấp giọng nói: “Vi gia, ngài mau một chút......”

Vi Miễn khẽ cười một tiếng, tay vờn gò má hắn, cười nói: “Không nhịn được rồi sao? Tiểu yêu tinh.”

Ngọc Lưu khép hờ mi, mặt đỏ ửng vì thẹn, mắt long lanh ánh nước. Vi Miễn nhìn kỹ vẻ mặt hắn không tìm ra nửa phần giả vờ, không khỏi nổi lên ý nghĩ thương xót mà hôn lên đôi môi cánh hoa mềm mại.

Ngọc Lưu để y tùy ý lấn lướt nhưng đối với hôn hít vẫn có chút kháng cự. Cuối cùng, bị hôn mê mải, hắn cũng đành xuôi theo. Đây rõ là ý lạt mềm buộc chặt, Ngọc Lưu đang không biết hành động này có khống chế được dục hỏa của Vi Miễn không thì hạ thân cảm thấy một trận đau đớn. Vi Miễn đã xuyên qua hắn.

Ngọc Lưu cảm thấy hậu đình bị cự vật của Vi Miễn căng chật, không khỏi phát ra một tiếng thở dài nửa như tiếc nuối, nửa như vô cùng thỏa mãn. Hắn mặc cho Vi Miễn đĩnh động, phát ra tiếng rêи ɾỉ, trong lòng cũng an tâm phần nào. Vi Miễn nếu đã tiến vào, đó chính là đã muốn trộm thuyền thì xuống thuyền không dễ; cho dù có phải rời thuyền thì cũng phải nhường cho hắn nhổ vài sợi lông sói cái đã.

Nhưng Ngọc Lưu dù sao cũng là lần đầu ân ái, tính khí của Vi Miễn lại thật sự rất lớn. Tuy trước đó đã mở rộng hồi lâu vẫn khiến cho hắn cảm thấy hậu đình bị ma sát kịch liệt đau đớn. Ban đầu còn rêи ɾỉ làm bộ ý tứ, lúc sau hắn không còn kiềm hãm được nữa, mồ hôi vã ra, bủn rủn cả người.

Cự vật ra vào thân thể hắn, phát ra những âm thanh da^ʍ mỹ. Trong cơn đau lại có một loại kɧoáı ©ảʍ kỳ dị khiến du͙© vọиɠ của Ngọc Lưu cũng dần đứng lên. Hắn nhìn hạ thân lớn dần, nhịn không được muốn vươn tay cầm lấy để tự giải quyết.

Nhưng cổ tay đã bị Vi Miễn chế trụ.

Ngọc Lưu chạm vào ánh mắt của y, thâm sâu như vực thẳm, đen không thấy đáy, không khỏi rùng mình. Vi Miễn không thích hắn như vậy!

Hắn vội buông tay, vặn vẹo thân thể giúp cho Vi Miễn càng tiến vào sâu hơn.

Không biết qua bao lâu, Ngọc Lưu cảm thấy một cỗ nhiệt lưu phun vào trong cơ thể mình, cơ hồ tràn ngập toàn thân, kɧoáı ©ảʍ kỳ dị tựa như cơn sóng lớn ụp lên xúc cảm, nhanh chóng lan tràn toàn thân. Hắn không khỏi ngẩng đầu lên, “A” một tiếng, hạ thân vươn cao không thể phát tiết khiến hắn khó chịu.