Cởi Sạch Giải Trí

Chương 19: Phiên ngoại 2

Tiến vào khoang miệng ấm áp, Lâm Húc Viễn thoải mái hưởng thụ kỹ năng phục vụ của Khâu Thiên Kỳ. Khâu Thiên Kỳ cũng không quên hai túi thịt, tiến đến qυầи ɭóŧ còn chưa cởi của Lâm Húc Viễn, hơi hơi chà sát khiến qυầи ɭóŧ ma sát âm nang. “A… Lại liếʍ đi…ư”

Nếu một thời gian không chạm vào Lâm Húc Viễn, thân thể cậu sẽ càng mẫn cảm hơn so với bình thường, Khâu Thiên Kỳ biết cậu lập tức sẽ nhịn không được, cố gắng đem côn th*t của cậu nuốt vào càng sâu.

Lâm Húc Viễn không ngừng thừa nhận kɧoáı ©ảʍ từ thân dưới truyền đến, thân thể mẫn cảm đã hơi ửng hồng, người đàn ông này luôn dễ dàng khiến cậu chìm sâu vào bể dục nóng bỏng.”Thiên Kỳ… Aaa… Muốn bắn …”

Khâu Thiên Kỳ dùng hết sức nhấp, Lâm Húc Viễn thẳng tắp bắn ra.”A a a ~~~ “

Khâu Thiên Kỳ cũng một thời gian không chạm vào Lâm Húc Viễn, hắn nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng xuống, lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ lưu lại trên cán Lâm Húc Viễn vẽ loạn lên cửa huyệt của cậu. Kéo khóa quần, lấy đại thân của mình che phủ ở cửa huyệt.

Lâm Húc Viễn đang trong dư vị cao trào nhận biết việc hắp sắp làm, hai tay chống đỡ thân thể, khàn khàn ngăn lại hắn: “Chờ, chờ một chút… Sẽ làm bẩn văn kiện…”

Phản kháng của khiến nhục bổng Khâu Thiên Kỳ lại lớn mạnh vài phần, Khâu Thiên Kỳ liền trực tiếp dồn sức, lập tức tiến thẳng vào thân thể Lâm Húc Viễn.

“A a…” Lâm Húc Viễn khó nhịn kêu ra, cho dù lý trí nói rằng bây giờ phải nói chuyện chính sự, nhưng mà thân thể khao khát của cậu bức thiết cần Khâu Thiên Kỳ tiếp viện, tràng thịt cực nhanh bao vây lấy côn th*t cực nóng.

Tiến vào thân thể người yêu, tràng vách mãnh liệt mấp máy gây cho Khâu Thiên Kỳ kɧoáı ©ảʍ lớn hơn nữa, hắn bắt đầu ma sát thật nhanh.”Đã lâu không thao em, em càng ngày càng hấp nhanh a.”

Huyệt nhỏ vội vàng phân bố dịch ruột non đến bôi trơn, hai chân Lâm Húc Viễn bị Khâu Thiên Kỳ gấp trước ngực, áo sơ mi nửa người trên bị thoát một nửa, hờ hững vắt tại vai, đôi môi hé mở cùng tiếng rêи ɾỉ kí©ɧ ŧìиɧ đang quyến rũ đàn ông càng thêm cuồng nhiệt tiến công.”A… Thiên Kỳ…Em… Tuyệt quá a…” Đối mặt với va chạm mãnh liệt của Khâu Thiên Kỳ, Lâm Húc Viễn chỉ có thể nhận lấy, phát ra tiếng kêu khàn khàn.

Khâu Thiên Kỳ đắc ý dùng dương v*t thô to đỉnh lên điểm mẫn cảm, đổi lấy tiếng khóc của Lâm Húc Viễn như rêи ɾỉ nỉ non.

“Đương nhiên, bằng không làm sao có thể thỏa mãn thân thể hư đốn như của em.” Hắn liếc mắt nhìn đến hợp đồng trên bàn làm việc, hứng trí cầm lên đọc, vừa rút ra chọc vào Lâm Húc Viễn vừa đọc kỹ điều kiện ở mặt trên. “Thật không sai, đây đâu phải lần đầu tiên vừa làʍ t̠ìиɦ vừa làm việc đâu.” Khâu Thiên Kỳ dùng sức đỉnh lên chỗ mẫn cảm của Lâm Húc Viễn.

“A a…” Lâm Húc Viễn bị ép trên bàn không cách nào động đậy, chỉ có thể đứt quãng giới thiệu: “Này… Đây là… Hợp đồng en soạn… A ô… Anh xem có cần sửa chỗ nào không…”

Khâu Thiên Kỳ đem Lâm Húc Viễn kéo xuống dưới, khiến cậu nằm sấp trên bàn đưa lưng về phía hắn, bản thân từ sau tiến vào, hai người đều có thể nhìn rõ ràng văn kiện trên bàn.

”Rất tốt, không cần sửa lại nữa. Đồng ý rồi thì nhấn cái dấu tay là được.” Nói xong hắn đυ.ng đến thân dưới ướt đẫm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lâm Húc Viễn, dính một chút dâʍ ɖị©ɧ, nhấn mạnh lên trên giấy, lập tức lưu lại một dấu tay không rõ ràng.

“A… Không, không cần như vậy…” Lâm Húc Viễn bị động tác dâʍ đãиɠ của hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ không chịu nổi, cảm thấy thẹn quá muốn đi cậu tờ giấy kia, lại bị kɧoáı ©ảʍ truyền đến từ lỗ nhỏ đánh bại trên bàn. “A…”

“Rõ ràng lỗ nhỏ đều cứ muốn hút cạn anh rồi còn thẹn thùng như thế.” Khâu Thiên Kỳ nâng một chân cậu đặt lên trên bàn, chuyển đổi góc độ đâm chọc cậu. Lâm Húc Viễn lập tức vặn vẹo dữ dội hơn, Khâu Thiên Kỳ cười xấu xa đến gần cậu hơn nói: “Xem, không phải rất có cảm giác sao, có phải thích tư thế này hay không?”

Thân thể tùy ý để Khâu Thiên Kỳ bày ra các loại tư thế làm người ta cảm thấy thẹn kinh khủng chỉ có thể đón chịu nhục bổng của hắn liên tục chọc mạnh, Lâm Húc Viễn cảm thấy bản thân thật là càng ngày càng không biết xấu hổ. Khâu Thiên Kỳ ái muội ghé lên người cậu, cắn cắn cổ cùng đầu vai, lưu lại từng vết tích đỏ thẫm.

“A a… Em… Em không biết… Ô…” Lâm Húc Viễn như thể muốn khóc rút phắt vật kia ra, người đàn ông đang dán chặt trên người cậu vừa dùng thân dưới khoái ý xâm phạm cậu, một tay kéo áo sơmi cậu xuống, bản thân nâng một chân đặt lên bàn, bả vai trần trụi cùng lưng đều trở thành căn cứ của hắn. Động tác của Khâu Thiên Kỳ khiến Lâm Húc Viễn cảm thấy bản thân càng lúc càng giống như phụ nữ bị đàn ông xâm phạm, một loại cảm giác bất lực cùng thẹn thùng làm khóe mắt cậu chảy ra nước mắt rơi xuống bàn.

“Ô… Thiên Kỳ, không cần… A…” Quần áo bị kéo đến bên hông, bàn tay Khâu Thiên Kỳ từ phía sau vuốt ve đầu v* Lâm Húc Viễn, trên lưng cậu lung tung mυ'ŧ vào hương vị của cậu. Khâu Thiên Kỳ nghe được cậu bất lực cầu xin tha thứ, thầm nghĩ phải bắt cậu bày ra tư thế càng thêm dâʍ đãиɠ hơn. Khâu Thiên Kỳ kéo ghế làm việc bên cạnh qua, ôm Lâm Húc Viễn ngồi lên, bắt Lâm Húc Viễn ngồi trên nhục bổng của mình, độ sâu tiến vào lại tăng lên rất nhiều.

“A…” Tiểu huyệt co rút nhanh hơn của Lâm Húc Viễn có thể cảm nhận được Khâu Thiên Kỳ không ngừng lớn hơn trong cơ thể cậu, càng lúc càng có sức sống. Khâu Thiên Kỳ bá đạo khiến cậu xoay người ngồi trên nhục bổng, nắm chặt áo sơmi của cậu, một phen đem Lâm Húc Viễn kéo vào trong lòng dũng mãnh sáp cậu.