Theo thiết lập, bên cạnh nhân vật chính sẽ tụ tập đủ bốn người: một là tên con riêng âm hiểm của tu tiên thế gia, kẻ sau này sẽ thay thế Linh Khanh trở thành Ma Tôn mới; một là vị hoàng tử tôn quý nắm giữ vương quyền nhân gian, cũng là Đế vương tương lai; một là vị Thánh nữ thanh cao lạnh lùng của Mật Tông; và còn một người nữa...
Hệ thống nuốt nước bọt.
[Người mạnh nhất của tu chân giới đương thời, trụ cột vững chắc của Kính Tông – Pháp Lăng Tiên Tôn. Đó mới là chỗ dựa lớn nhất của nhân vật chính...]
Cũng chính là kẻ cuối cùng dùng một kiếm đâm xuyên tim Linh Khanh.
“Thiên hạ đệ nhất?” Linh Khanh tỏ vẻ nghi hoặc: “Là thiên hạ đệ nhất lúc hai nghìn tuổi, hay là ba nghìn tuổi?”
[...] Hệ thống lẩm bẩm lí nhí: [Bất kể là mấy nghìn tuổi, một mình ngài đấu năm người thì cũng chẳng có bao nhiêu phần thắng đâu.]
Linh Khanh trầm ngâm.
Hệ thống thấy cuối cùng cũng thuyết phục được y, đang định bồi thêm, thì Linh Khanh đã gấp sách lại: [Vậy thì gϊếŧ từng kẻ một.]
Gϊếŧ! Từng! Kẻ! Một!
Ta đâu có gợi ý cho ngài cái hướng chết tiệt này hả đồ khốn! Sau vụ rà soát kế hoạch lại tới vụ giúp ngài hoàn thiện ý tưởng gϊếŧ nhân vật chính phải không? Đủ rồi! Ta thương cho cái thân ta quá!
Hệ thống nghiến răng ken két.
Thiếu niên có dung mạo thuần lương vô hại bên giường lặng lẽ nhìn sang, trong đáy mắt ánh lên sắc đỏ như nước thoáng qua rồi biến mất.
Hệ thống lập tức chuyển sang giọng phục vụ khách hàng ngọt ngào chuẩn mực: [Vâng ký chủ, vậy chúng ta nên gϊếŧ ai trước?]
Để ta moi tin tức từ ngài một phen!
“Đương nhiên là kẻ mạnh nhất.” Linh Khanh bật cười: “Ta thích thử thách.”
Y thì vui rồi đấy, còn hệ thống thì chẳng cười nổi chút nào.
Gϊếŧ kẻ mạnh nhất trước ư? Rồi ngài có thể gϊếŧ lần lượt từ mạnh đến yếu, cuối cùng mới gϊếŧ nhân vật chính yếu nhất phải không? Để người ta nếm trải cảm giác ngạt thở từ từ, trơ mắt nhìn bản thân từng bước rơi vào tuyệt cảnh mà không cách nào thoát ra được, phải không? Ngài đúng là đồ đại ma đầu!
“Kẻ có bộ dạng đáng kính kia, là tên con riêng đó phải không?” Linh Khanh không thèm để ý đến con thỏ ngốc trên đùi nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gã ăn mày vẫn còn nằm bò trên đất, một tay ôm bụng, cú đá kia không biết trúng vào chỗ nào mà khiến gã không tài nào động đậy nổi, chỉ có thể căm tức nắm chặt tay, đấm mạnh xuống đất để trút giận.
[Ta không biết...] Hệ thống lí nhí, sợ Linh Khanh nghĩ nó lại giở trò, vội vàng giải thích: [Ta... ta hết năng lượng rồi, vừa rồi tải kịch bản cho ngài đã dùng hết năng lượng của ta rồi hu hu, ngài lại không làm nhiệm vụ, ta chỉ có tiêu hao chứ không có thu vào, không có năng lượng mới...]