Nguyên Hi và Cung Lạc đi thăm Cung Tuế Hàn cùng Nguyên Mẫn. Thật ra, Nguyên Hi biết được vài ngày, là trưởng bối nên có thể diện, ở chỗ Mẫn nhi lại không nhịn được. Không biết là do Nguyên Hi có tật giật mình hay sao, nhưng nàng cảm thấy ánh mắt Mẫn nhi nhìn mình, mang theo chút trêu chọc không ngờ đến, da mặt Nguyên Hi vốn mỏng, càng nhịn không xong.
Ngược lại, gương mặt Cung Lạc là càng vinh quang, Cung Tuế Hàn sùng bái không thôi. Sau khi chỉ cho Cung Tuế Hàn một mưu kế để phản áp, Cung Tuế Hàn càng tôn nàng lên chức cao thủ.
“Mẫn nhi, sao không ở lại thêm vài ngày nữa?” Nguyên Hi lên tiếng giữ lại, nhưng sắc mặt Cung Lạc, một chút cũng không có ý tứ lưu khách.
“Không được.” Nguyên Mẫn cũng không giải thích dài dòng, kỳ thật, Nguyên Mẫn sợ Cung Tuế Hàn ở lại đây thêm vài ngày, bị Cung Lạc chỉ hư mất, ngày sau có khi còn leo lên đầu mình ngồi. Hơn nữa, tuy Nguyên Mẫn khi trước có vạn phần tự tin mình có thể áp Cung Tuế Hàn dài dài, nhưng Đoạn Minh Hoàng thường xuất hiện trên người Cung Tuế Hàn khiến trong lòng Nguyên Mẫn lo lắng. Đoạn Minh Hoàng đã đủ khó đối phó, Cung Tuế Hàn còn học hư, ngẫm lại Nguyên Mẫn đã cảm thấy da đầu run lên.
“Đúng rồi, bác, lại đây một chút.” Nguyên Mẫn kéo Nguyên Hi sang một bên.
“Ân?” Nguyên Hi không hiểu dụng ý của Nguyên Mẫn, Mẫn nhi không giống người nói lén lút.
“Chẳng lẽ bác vẫn muốn bị áp hay sao?” Nguyên Mẫn hỏi nghiêm túc.
Người đứng đắn nhất, hỏi câu không đứng đắn nhất, thật sự là cảnh tượng cực kỳ quỷ dị.
“Á?” Nguyên Hi thần tình đỏ bừng. Nữ nhân đã gần bốn mươi tuổi, còn thẹn thùng như cô gái, bảo dưỡng thật tốt.
“Chúng ta đều là họ Nguyên, nhược thế như bác quả không nhiều lắm. Bác còn phải nghĩ đến thể diện của cha mẹ ta nha! Dây thừng này bác thay ta trả cho nàng, cũng có thể thử. Dùng tốt lắm đó.” Nguyên Mẫn mỉm cười đặt một sợi dây thừng màu vàng vào tay Nguyên Hi, còn có một lọ thuốc nhỏ, có lẽ là cực phẩm xuân dược.
Nữ chất quan tâm chuyện phòng the của mình, Nguyên Hi thực sự muốn tìm cái lỗ mà chui vào, nhưng đồ vật đều cầm lấy. Tại Tiểu Lạc hết, làm một chút uy nghiêm bậc trưởng bối mình cũng không có, thật nên giáo huấn một phen. Nguyên Hi thật ra quên mình từng quả thê rất nghiêm, xem ra bị ức hϊếp lâu ngày, tinh thần cũng sinh ra một chút phản kháng.
“Hân Nhược, ngươi nói gì với công chúa mà nhỏ xíu vậy?” Cung Tuế Hàn tò mò hỏi, tay đã đặt lên hông Nguyên Mẫn.
“Có chuyện gì?” Nguyên Mẫn nhíu mày hỏi Cung Tuế Hàn, gần đây lá gan người này thật lớn, thật là càng ngày càng kỳ cục.
“Ngươi nói xem…” Cung Tuế Hàn nói còn chưa xong, bỗng nghiêm mặt, nàng nhìn từ xa hình như có người quen đứng đó, không thể đi tới đó, nếu không sẽ xảy ra đại loạn.
“Hân Nhược, Tiểu Lạc tặng ta một vài thứ, chúng ta về dùng…” Cung Tuế Hàn lôi kéo Nguyên Mẫn, muốn nàng quay đầu tránh người quen, nhưng đã quá muộn.
“A, không phải Cung Tuế Hàn đây sao? Chậc, kẻ này, sao có thể câu được mỹ nữ…” Nghê Phỉ ở xa thấy mỹ nữ, nhưng tới gần mới phát hiện là Nguyên Mẫn. Cung Tuế thật giỏi, có thể khiến hoàng đế không quan tâm giang sơn, yêu thích không thôi. Nghê Phỉ chỉ thấy Nguyên Mẫn một lần, ở thiên hạ đệ nhất yến. Nữ nhân như vậy, luôn cao cao tại thượng, người ta khó có thể lại gần, vậy mà lại cùng Cung Tuế Hàn ở một chỗ, thật sự thiên hạ đủ mọi chuyện lạ.
Nguyên Mẫn nhíu mắt khó chịu. Vừa rồi rõ ràng Cung Tuế Hàn nói dối, Cung Tuế Hàn ham món rẻ, sao có thể bỏ qua dịp này? Nguyên Mẫn cảm thấy mình bỏ lỡ một chuyện, còn là chuyện vô cùng trọng yếu.
“Haha… Nghê Phỉ, ngươi sao lại đứng ở đây…” Cung Tuế Hàn ngây ngô cười, Nghê Phỉ cô cô, ngàn vạn lần đừng nên đề cập chuyện kia. Cung Tuế Hàn lo là sự thật, nữ hoàng nhà mình tâm bao nhiêu tiểu, mình bị Lâm Trong Văn cường hôn liền đem môi mình chà xát muốn hư, còn người kia thảm như vậy. Nếu như biết mình không chỉ bị hôn, còn nằm cùng một chăn với Nghê Phỉ, hàn huyên cả đêm, chắc lúc đó…
Cung Tuế Hàn thấy lưng có chút lạnh, khẳng định là mồ hôi.
Nghê Phỉ trừ Hưu Nguyệt ra, trời không sợ, đất không sợ, chuyện càng nguy hiểm càng muốn làm.
Nữ hoàng trừ Cung Tuế Hàn ra không có ai lọt vào trong mắt. Nếu biết bảo bối tiểu dân cùng mình ngủ một đêm thì… Thật là phấn khích, Nghê Phỉ nghĩ thế hứng thú không thôi.
“Cung Tuế Hàn, sao lại lạ như vậy? Không nhớ sao, năm đó ngươi lôi kéo tay áo ta cứ như sứ mạng, không cho ta đi còn gì…” Nghê Phỉ nói, cả người toát ra mị khí, so với hồ ly tinh còn muốn yêu mị hơn vài phần.
Cung Tuế Hàn che miệng Nghê Phỉ lại, trong lòng kêu khổ. Nghê Phỉ, ngươi không muốn sống, cũng không nên kéo mình chết chung. Năm đó không phải mình mất trí nhớ, không hiểu chuyện sao?
Sắc mặt Nguyên Mẫn bình thường, nàng rõ ràng Nghê Phỉ đang trêu chọc, nhưng Cung Tuế Hàn che miệng Nghê Phỉ, hành động kia trong mắt Nguyên Mẫn là dị thường thân thiết, có chút ngứa mắt, trong lòng thật muốn cắt luôn tay Cung Tuế Hàn.
“Cung Tuế Hàn!” Thanh âm lạnh lùng của Nguyên Mẫn làm cả người Cung Tuế Hàn đông cứng. Bao lâu rồi không nghe thấy ngữ khí lạnh lẽo như vậy… Cung Tuế Hàn nghe lời thu tay về, thùy nhiên thả xuống.
Nghê Phỉ cười với Nguyên Mẫn, cuời khúm núm cực kỳ, làm Nguyên Mẫn chợt thấy không rõ ràng. Nguyên Mẫn vốn vạn phần xác định Cung Tuế Hàn sẽ không làm chuyện có lỗi với mình, nhưng còn chút ngờ vực, người mị hoặc bách họ này, Cung Tuế Hàn chống cự được không? Hơn nữa biểu hiện vừa rồi rõ ràng là chột dạ. Lửa giận cháy bừng bừng trong lòng Nguyên Mẫn, nhưng nàng cố gắng tỉnh táo lại.
Cung Tuế Hàn nhân sinh, có mười năm không đi với mình, Cung Tuế Hàn lại cực độ sợ hãi cô đơn, tịch mịch nhất thời…
Không được, Cung Tuế Hàn tuyệt đối không thể làm chuyện có lỗi với mình! Lòng sở hữu của Nguyên Mẫn không phải bình thường, nhưng vạn nhất… Nguyên Mẫn có chút không dám nghĩ có vạn nhất.
“Nghê Phỉ…” Cung Tuế Hàn thấp thỏm lo âu đánh giá Nguyên Mẫn. Hân Nhược tuy sắc mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt lại có, hảo lãnh, làm mình thật sợ hãi.
Quả nhiên là hoàng đế, khí tức thật trầm, nhưng tuy khí tràng thay đổi, sắc mặt vẫn là tự nhiên lạnh nhạt, như nàng và điều mình vừa nói không có chút nào quan hệ.
Nếu đã vậy, trêu chọc tiếp, hoàng đế đại nhân ghen tuông sẽ bất đồng ra sao đây?
“Cung Tuế Hàn, ngươi thực là vô lương tâm. Năm đó, ta rõ ràng bị ngươi bắt ép cả đêm…” Nghê Phỉ nói chưa xong, Cung Tuế Hàn đã cắt lời.
“Chúng ta cái gì cũng chưa làm…” Cung Tuế Hàn không ngu, biết Nghê Phỉ cố ý hại mình.
“Chúng ta đều ở trên một giường, đắp chung một chăn. Nguyên cô nương, ngươi nói có thể không chứ? Đừng thấy Cung Tuế Hàn bình thường ngốc nghếch, phản ứng không hề như vậy nhé. Đầu lưỡi ta vừa vào trong, nàng đã tiếp…”
Nghê Phỉ chưa nói hết, Cung Tuế Hàn liền lập tức đông cứng toàn thân, mà hơi thở trên người Nguyên Mẫn cũng càng lúc càng nguy hiểm.
“Cung Tuế Hàn. Ngươi động nàng sao?” Nguyên Mẫn nhíu mắt nhìn về phía Cung Tuế Hàn, vô cùng lạnh lùng, ngữ khí nguy hiểm phi thường.
“Không có! Chúng ta chỉ có nói chuyện phiếm, cái gì cũng chưa làm!” Cung Tuế Hàn chỉ thiếu nước ôm đùi Nguyên Mẫn cam đoan.
“Cung Tuế Hàn nói không có, là không có. Ngủ một giường, đắp một chăn, vậy mà cái gì cũng không làm, chỉ tại Nghê Phỉ không có mị lực!” Nguyên Mẫn mỉm cười châm chọc, tuy cười không mị hoặc, nhưng cũng khuynh quốc khuynh thành. Quả nhiên trước mặt tình địch, một chút cũng không yếu thế.
Nghê Phỉ kinh ngạc, quả nhiên là nữ hoàng, muốn thấy nàng thất thố thật không dễ, còn bị phản công lại. Xem ra chọc không được, còn là bị chọc lại. Thôi, nữ nhân này không thể trêu vào. Chơi lửa xong rồi, chạy thôi, dù sao người thảm hơn cũng là Cung Tuế Hàn.
“Haha! Quả thật là mị lực của ta không đủ. Ân, bất quá Cung Tuế Hàn đã hôn đều rất thoải mái, hôn lại thật nhiệt tình, nhưng không đổ lệ thì tốt rồi!” Nghê Phỉ cho mình đường lui, cũng để lại cho Cung Tuế Hàn một nhánh cây.