Nhạc Khuynh Hi - Cung Khuynh Ngoại Truyện

Chương 13 H

Mặt Nguyên Hi đỏ bừng, nguyên nhân là vì không khí nɧu͙© ɖu͙© cùng lời nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Tiểu Lạc. Lời của Tiểu Lạc sao có thể khiến mình thẹn thùng như vậy chứ? Như thể bị nói trung tim đen, Nguyên Hi cảm thấy mọi thứ đều là ái muội. Nhưng mình thật sự muốn cởϊ qυầи áo trên người Tiễu Lạc ra, thật chướng mắt. Tay không không chế được hướng vào trong áo, da thịt trắng nõn hấp dẫn vô cùng hiện lên trong mắt Nguyên Hi, bộ dáng muốn nhìn thêm nhìn thêm càng bại lộ.

Nguyên Hi thuận theo ý nghĩ của mình, bỏ đi hoa phục trên người Tiểu Lạc, trước mắt lập tức là ngọc thể lả lướt, trắng như tuyết. Nguyên HI không nghĩ Tiểu Lạc không mặc gì bên trong, hai má lập tức đỏ hồng. Ánh mắt ngẩn ngơ rồi hứng thú khi nhìn thấy thân thể hoàn mỹ, vài giây sau lại ngượng ngùng nhìn sang nơi khác, lại không cẩn thận chống lại ánh mắt đùa giỡn hàm súc của Tiểu lạc, tựa như đối phương nhìn thấy ý tưởng sâu sắc nhất trong lòng khiến Nguyên Hi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhưng Tiểu Lạc sẽ không cứ thế buông tha nàng, thân thể ngày càng gần, cứ thế dùng toàn thân áp lại Nguyên Hi, ở lỗ tai nàng nhẹ nhàng thở, làm cả người nàng không khỏi run rẩy. Lúc này Nguyên Hi tựa như một tiểu bạch thỏ không còn đường trốn, tùy ý đại hôi lang khi dễ tìm đường sống.

“Buổi tối Hi nghĩ muốn cơ thể ra, là miệng của ta, hay là nơi này, nơi này, ân?” Tiểu Lạc vừa nói vừa cầm tay Nguyên Hi chậm rãi chạm vào cơ thể băng thanh ngọc khiết của mình, từ trên xuống dưới, đến hai vυ' cao ngất, cảm giác bàn tay kia chợt tăng thêm lực đạo mà xoa nhẹ, cảm giác thoải mái kia lại đến, Tiểu Lạc nhắm mắt trầm mê. Đầu Nguyên Hi đã thật hỗn loạn, đêm hoan lạc kia lại xuất hiện trong lòng, vẻ mặt thỏa mãn kia, hai vυ' tròn trịa đầy đặn, nơi riêng tư mềm mại lại nóng ẩm kia, tất cả đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ Nguyên Hi. Cảm giác nóng toàn thân, chạy thẳng xuống nơi tư mật, Nguyên Hi biết mình có du͙© vọиɠ với thân thể Tiểu Lạc. Thanh âm chân thật trong lòng nói cho nàng biết mình yêu thích triền miên với Cung Lạc đến mức nào, như thể cảm nhận được tư vị hạnh phúc. Nguyên Hi nhận mệnh, thở dài một tiếng, tay lập tức tăng lên lực đạo, xoa ấn đỉnh nhụy hoa, nhìn thấy nụ hoa được thả ra, sưng lên đứng thẳng, ánh mắt Nguyên Hi hơi nhắm lại, khóe miệng kéo lên. Thân thể Tiểu Lạc bị dạng kɧıêυ ҡɧí©ɧ này làm cho tan thành một bãi nước, ánh mắt mù mịt mềm nhũn trong ngực Nguyên Hi, lòng hạnh phúc như bọt biển lên men khuyếch trương, nàng biết mình đã tìm được dấu vết của hạnh phúc.

Nguyên HI lập tức đặt Tiểu Lạc dưới thân, thần tình đỏ bừng ngừng lại ở thân thể Tiểu lạc. Đẹp quá! Thân thể mềm mại phiếm hồng khiến người ta dâng lên một nỗi du͙© vọиɠ muốn nuốt trọn. Đột nhiên, Nguyên Hi rất muốn tìm hiểu người đẹp động lòng người dưới thân, mình dưỡng nàng thành một vưu vật, theo lẽ thương cũng phải nghiệm thu một chút! Môi cười mị hoặc, Tiểu Lạc bất an vặn vẹo, mảnh đất màu đen như ẩn như hiện hấp dẫn tầm mắt của Nguyên Hi. Tay hơi cường thế tách hai đùi Tiểu Lạc ra, thuận thế đi lên, chạm phải một mảnh ướt đẫm. Nguyên Hi từ ngẩn ngơ, chuyển thành đắc ý, thì ra Tiểu Lạc cũng muốn mình như vậy.

“Hi, ta muốn…” Tiểu Lạc không thể nhịn nổi nữa, thốt ra một câu, tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ tràn ra khỏi môi. Nguyên Hi hơi chạm vào, đóa hoa mềm mại kia lập tức khép lại siết lấy thật chặt, như sợ nàng rời đi mất. Chất lỏng nóng ẩm, sền sệt kia vương lại ngón tay nàng, tất thảy, Tiểu Lạc đang chờ nàng lâm hạnh. Nguyên Hi tách đùi của Tiểu Lạc ra thêm nữa, cẩn thận quan sát địa phương tối tư mật kia, hai phiến hồng hoa lộ ra dưới ngọn đèn, chất lỏng trong suốt dinh dính tràn ngập trong đó, sỉ châu đáng yêu đứng thẳng, lộ ra hoàn toàn. Nguyên Hi mê mẩn, mặt càng ngày càng gần, như thưởng thức một đóa hoa. “Hi, đừng nhìn, ưm…” Tiểu Lạc muốn khép chân, lại bị tay Nguyên Hi ngăn chặn. Tình cảm này khiến Tiểu Lạc quẫn bách mà nhắm mắt, nàng nghĩ đến Nguyên Hi còn đang nhìn mình nơi đó, cảm thấy thật thẹn thùng. “Tiểu Lạc còn sợ xấu hổ, khi nãy không phải dụ dỗ ta chăng, hiện tại sao lại muốn khép lại? Người là ta nuôi lớn, không phải nên cho ta xem một chút sao?” Nguyên Hi nói hợp tình hợp lý, rốt cuộc đã có thể trêu chọc Tiểu Lạc, chợt nghĩ ra một chuyện vô cùng tà ác. Nàng vươn cái lưỡi hồng phấn, liếʍ sỉ châu kia, cảm thấy nó khẽ run rẩy, tựa như ủng hộ, càng muốn đi vào một chút, tiến nhập vào dũng đạo. Lưỡi lập tức cảm nhận thấy hương vị mằn mặn thẳm sâu. Thì ra hương vị của Tiểu Lạc là thế, Nguyên Hi trong lòng như vậy.

Cung Lạc sắp chịu không xong thứ tra tấn ngọt ngào này, thân thể lại vặn vẹo bất an, giống như thay đổi góc độ cho Nguyên Hi nhấm nháp hương vị nơi đó. Thật lâu sau, Nguyên Hi rốt cuộc cũng thõa mản, ngẩng đầu, nằm lên thân thể Tiểu Lạc, nhìn vào đôi mắt mịt mờ mê loạn, cắn vành tai nàng, lại hướng vào lỗ tai nàng nói với ngữ điệu cực kỳ ái muội: “Hương vị của Tiểu Lạc thật là ngon, ta một chỗ cũng không bỏ qua.” Tiểu Lạc quẫn bách, muốn xoay người đè Nguyên Hi, tiếc rằng toàn thân lại bủn rủn vô lực, buộc lòng phải nằm đó, trong lòng nghĩ, câu dẫn cũng câu dẫn xong rồi, về sau tất yếu không thể bị áp, thân thể Hi ta còn chưa nhận được, lát nữa ngươi chờ để ta coi đi!

Hi nhìn thấy bộ dáng kiều mị mệt mỏi của Tiểu Lạc, cúi xuống đặt đầu nàng dựa trên vai mình, cẩn thận nhìn tuyệt mỹ dung nhan trước mặt. Mắt hơi nhắm lại, lông mi dài run nhè nhẹ, làn môi còn ướt, kiều diễm đỏ mọng hơi mở ra, hơi thở nhẹ như lan, Nguyên Hi như thể bị hấp dẫn, chủ động hôn lên, tỉ mỉ nhấm nháp, như đang chạm vào một thứ trân bảo, không muốn buông ra. Bỗng nhiên, người dưới thân chợt dụng lực, muốn mở hàm Hi ra, một cái lưỡi linh hoạt nóng ấm tiến quân thần tốc, chiếm lấy mỗi một tấc khoang miệng nàng, lại cuốn lấy đầu lưỡi kia trêu đùa, kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Tim đập loạn lộ ra tâm tình khẩn trương của Nguyên Hi. Nụ hôn cực độ xâm chiếm của Tiểu Lạc làm Nguyên Hi luống cuống tay chân, nghĩ đến chuyện sắp phát sinh, trong mắt có sợ hãi, còn có chờ mong. Tiểu Lạc nhìn vào gương mặt Nguyên Hi, cảnh xuân lóe lên trong mắt, tiết lộ tâm tình. Hi không dám nhìn vào mắt nàng, đáp lại ánh mắt tràn ngập tình yêu, tựa như nhìn thấu cõi lòng của đối phương, bản tính kín đáo của nàng chỉ muốn che dấu.

Rất nhanh, Tiểu Lạc đã cảm thấy hiện tại không đủ, một tay xả hạ xiêm y vốn đã xộc xệch trên người Nguyên Hi, ngần ngừ, tham lam từng tấc da thịt Hi, ánh mắt chạm đến hai vυ' cao nhất, nàng không tự chủ được nuốt nước miếng. Trong khoảnh khắc, mặt Nguyên Hi đỏ hồng, không thể chịu nổi ánh mắt nóng rực không thèm che dấu của Tiểu Lạc. Thân thể đầy đặn, nữ nhân thành thục có một thứ phong vận mê người, Tiểu Lạc thân thể thanh sáp cũng không thể sách được. Cặp mông tròn trịa, hai đùi thon dài trắng nõn, sóng mắt lưu chuyển, thần thái dục cự hoàn nghênh của Hi, làm lý trí Tiểu Lạc hoàn toàn sụp đổ.

Thân mình áp lên, nhưng tay lại chậm rãi hướng xuống, tay và môi lại trượt xuống theo đùi, nơi nơi được chạm đến đều cảm thấy có một dòng điện, làm người dưới thân run rẩy liên tục, thở gấp không ngừng. Hi phản ứng như thế, không biết là đang thúc giục con thú không tên trong Tiểu Lạc ngày càng lớn mạnh, muốn phá xác thoát ra. Đến mảnh đất tam giác thần bí, TIểu Lạc si mê nhìn tỉ mỉ, nơi này của Hi thật đẹp, tựa như một đóa hoa lan nở rộ kiều diễm, hơi thở chậm rãi phun ra. Tay ấn lên, cảm nhận được sự non mềm, càng không tự chủ được mà dụng thêm lực đạo, vân vê càng lúc càng mạnh, như muốn phá hư, người dưới thân thở ra ngay càng dồn dập, rốt cuộc chịu không được mà xin nàng lượng thứ: “Tiểu Lạc, không cần như vậy, hư mất…” Bên miệng Tiểu Lạc hiện lên một nét cười xấu xa: “Vậy sao? Không phải vừa rồi Hi cũng không để ý đến lời cầu xin của ta hay sao? Hi, ta sẽ hảo hảo đáp lại cho ngươi! Haha.” Nói xong, nàng kéo Nguyên Hi lại, xoay người. Nàng quỳ trên giường, đặt một chiếc gối dưới đầu Hi, mạnh mẽ nâng lên cái mông khiến người khác mê muội, tiếng nuốt nước miếng trong miệng càng lớn hơn nữa. Tay bắt đầu vuốt ve da thịt trắng nõn, một lát sau, tai nàng nghe thấy tinh tường tiếng rêи ɾỉ mơ hồ mị nhân, lập tức bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Nguyên Hi cảm thấy thật thẹn, tư thế này Tiểu Lạc nhìn chăm chú vào nơi tối tư mật trên thân thể mình không sót một chút gì, mình lại khát vọng tiến thêm tiến thêm một bước yêu thương, xứng hợp phát ra tiếng rêи ɾỉ khiến người ta đỏ mặt. Cảnh sắc trước mắt Tiểu Lạc khiến nàng sợ ngay người, trong lòng nghĩ phải hảo hảo mà yêu Hi, cho nàng kɧoáı ©ảʍ cực độ. Nàng nâng mông của Hi lên cao, chỗ tư mật đối diện với mình, lại thật gần, vươn cái lưỡi thơm tho liếʍ lấy dâʍ ɖị©ɧ tràn ngập không ngớt, nếm thử hương vị của ái nhân. Đầu lưỡi tìm được sỉ châu, mạnh mẽ tà ác liếʍ lấy nó trêu đùa, cảm nhận được nó run rẩy, Tiểu Lạc mỉm cười vừa lòng. Sỉ châu xinh xắn kia sao chống lại được thứ âu yếm ma nhân này, lập tức sưng lên lộ ra. Mỗi khi đầu lười của Tiểu Lạc chạm qua, lại cảm nhận được nó nổi lên, Tiểu Lạc thực yêu cảm giác này, trêu đùa một lần lại một lần, nhẹ nhàng liếʍ, cuối cùng ngừng lại, dùng răng nanh khẽ cắn lên, “Ưm, Lạc, đừng mà. Cầu ngươi… A!” Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt khiến Nguyên Hi hô to một tiếng, thân thể đung đưa, lại như lựa ý hùa theo Tiểu Lạc trêu đùa. Rốt cuộc, Tiểu Lạc buông tha, tìm kiếm thứ mới, thanh tuyền chảy ra thật nhiều, Nguyên Hi cảm thấy du͙© vọиɠ khát cầu của bản thân, thẹn thùng giấu mặt sâu trong gối. Tiểu Lạc thấy được ngõ vào kia, nhìn thấy nơi màu sắc phấn hồng đang khép mở, tim đập loạn nhịp, không chút do dự đem đầu lưỡi mềm mại đâm vào thông đạo trơn hẹp của Hi, ra sức chiếm giữ vách tường vừa trơn vừa non mềm bên trong thật nhanh.

Dũng đạo của Hi nóng chặt, như muốn đem đầu lưỡi mình hòa tan, quấn chặt lấy đầu lưỡi của mình. Nguyên Hi không nghĩ Tiểu Lạc làm chuyện quá phận như vậy, rốt cuộc không khống chế nổi, hé ra tiếng rêи ɾỉ liêu nhân. Hai tay Tiểu Lạc đi lên, không khống chế được cầm lấy hai vυ' to tròn kia bóp lấy, cảm giác thật tuyệt, mềm mại lại dẻo dai, chỉ có thể nói do bộ dáng Hi quá tốt, không thể trách mình được. Tay ở trên, đầu lưỡi cũng lập tức cảm nhận được chất dịch ngày càng nhiều, vách tường bên trong càng thít lại thật chặt, thống khổ lại khoái hoạt. Cảm thấy Lạc muốn rút lưỡi ra, Nguyên Hi không yên, hai chân bất giác siết đầu Tiểu Lạc lại, không muốn nàng rời đi.

Tiểu Lạc mỉm cười, ngón giữa để ở nơi mềm mại, cảm nhận được Nguyên Hi run rẩy, liền theo dòng nước trượt vào, tuy hơi nhanh nhưng vì rất trơn, cũng không gặp trở ngại nào. Nguyên Hi kích động thở dốc, cảm giác tràn đầy khiến nàng muốn chảy nước mắt, nghĩ tới Tiểu Lạc đang âu yếm mình, còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức độ này, Nguyên Hi chợt cảm thấy hương vị hạnh phúc. Tay Tiểu Lạc hơi cong lại, có quy luật tiết tây, tay kia âu yếm vân vê đầṳ ѵú vốn đã thẳng đứng của Hi, trên người nàng chạm vào như khắc ra bức hoa, thân thể tha thiết kề sát tấm lưng trơn bóng của Hi, đè lấy thắt lưng nàng, theo cặp mông đang cong lên của Hi, đôi môi liếʍ hôn trên lưng, lưu lại những dấu vết ái muội. Dưới tấn công của Lạc, Nguyên Hi rốt cuộc lên thiên đường.

Đêm rất dài, gió nhẹ khẽ thổi, đêm khuya mê hắc, cất dấu một cảnh sắc tình màu ý nhị. Tình cảm mãnh liệt không thể khắc chế, vẫn tồn tại như trước.

Đêm qua đối với Nguyên Hi mà nói, là một nghi thức, tiêu trừ hết tất thảy cấm kỵ và kiêng kị của nàng. Dù là trái tim hay cơ thể, Nguyên Hi đều đã hoàn toàn thần phục. Người là loại động vật phóng túng, một khi đã mở ra tất cả cấm kỵ, cũng như hồng thủy, đã dâng lên thì không rút lại. Đương nhiên, chuyện này cũng không hoàn toàn là xấu, ít ra đối với Cung Lạc, còn là chuyện tốt vô cùng.

Nguyên Hi không nghĩ Cung Lạc lại có thể bỏ nhà đi. Nguyên Hi đối với Cung Tuế Hàn, tuyên thệ chủ quyền Cung Lạc. Vợ trọng yếu hơn tỷ tỷ, ngày sau Cung Lạc tất theo mình.

Cung Tuế Hàn đương nhiên không điều kiện dâng lên chủ quyền, còn có vẻ ước gì được nấy. Công chúa là vợ Tiểu lạc, mình chẳng phải là hoàng thân quốc thích hay sao? Khẳng định thơm lây không ít, Cung Tuế Hàn nghĩ xong cảm thấy thiệt phấn khởi.

Từ nay về sau, Cung Lạc từ Cung cô nương biến thành chủ tử ở phủ công chúa, thân phận xác định. Từ nay về sau, công chúa thích nữ sắc trở thành bí-mật-không-bí-mật của phủ công chúa.

Cũng may, Nguyên Hi làm người thật ổn thỏa thành công. Hơn nữa hai tuyệt đại mỹ nữ đứng cạnh nhau như một cảnh đẹp tuyệt sắc, không ai nói không tốt…

Bất quá, đại khái những ngày vui vẻ bên nhau của Nguyên Hi và Cung Lạc không phải ít.