Nhạc Khuynh Hi - Cung Khuynh Ngoại Truyện

Chương 10

“Đại thúc, thúc cho ta vào đi! Ta là tới tìm muội muội, muội muội chính là Cung Lạc đó!” Cung Tuế Hàn giữ chặt lấy tay của đại thúc canh cửa!

“Cút. Muội muội ruột, lừa ai thế? Lạc chủ tử xinh đẹp như vậy, ngươi mà là tỷ tỷ của nàng, ta thành bác của nàng luôn rồi!” Đại thúc canh cửa kiên quyết không mở cửa. Giỡn vừa thôi, để mấy người vớ vẩn vào phù công chúa, Kim mẫu trách tội xuống, mình chịu sao nổi.

“Đại thúc, chúng tôi thực sự là tỷ muội mà…”

Rầm! Cửa đóng xong, Cung Tuế Hàn sờ sờ mũi, nguy hiểm thật, suýt nữa là dập mặt rồi, trong lòng lại có chút rối rắm, sao lại không tin mình là tỷ muội của Tiểu Lạc chứ? Mặc dù mình với Tiểu Lạc lớn lên đúng là không giống nhau lắm!

Cung Tuế Hàn thở dài, mình cũng còn nghĩ là mình là con nhặt về, người ta càng khó mà tin.

Cung Tuế Hàn sờ sờ bụng, hình như là đói rồi, gần đây không dám ăn nhiều lắm, lộ phí về huyện Tuyên Hòa có vẻ cũng không còn nhiều, năm cái bánh bao giảm xuống còn có ba, thật đúng là dễ khiến mình đói bụng!

Kỳ thật trên người Cung Tuế Hàn mà có cái gì đáng giá, thì chính là chiếc trâm cài mà Nguyên Mẫn đưa cho. Nàng không biết vì sao mà có cái trâm này, nhưng thích ngay, không muốn để mất, nếu không, thật không cần vì hai cái màn thầu mà phiền não.

Cung Tuế Hàn nhìn thấy bánh bao lại ngẩn người, thời gian ăn cơm chưa đến, không thể mua, giờ mà ăn, tối không được ăn, đói ngủ sao yên được?

Nghê Phỉ đi ra từ Hoa Tây lâu, nhìn đến một nữ tử đã lớn đứng kế quán màn thầu ngẩn người, có chút buồn cười. Đầu năm nay, thái bình thịnh thế, không mua nổi màn thầu đúng là vẫn có, nhưng mà ngẩn ra như vậy thiệt là mới thấy lần đầu.

“Lão bản, cho nàng hai cái bánh bao đi, ta trả tiền!” Nghê Phỉ đánh giá Cung Tuế Hàn, thoạt nhìn dung mạo không sắc sảo, nhưng lại có một chút cảm giác không tầm thường. Tại sao lại thế, mình không thể nói được, xem lại sổ thì quả là lần đầu tiên mình không phân ra nổi đây là loại người nào.

“Có thể muốn năm cái không? Cung Tuế Hàn tính tình được một tấc lại muốn một thước như xưa phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Lão bản bán bánh bao nhìn về phía Nghê Phỉ, ai trả tiền nghe người đó!

Nghê Phỉ cười, gật đầu, sau đó trả tiền bánh bao cho lão bản, quay đi.

Cung Tuế Hàn lại kéo tay áo Nghê Phỉ lại, không cho đi. Khó gặp được người tốt, chỗ ngủ đêm nay có thể có tin tức. Vô liêm sỉ thế này, Cung Tuế Hàn là muốn nhờ vào Nghê Phỉ. Đương nhiên, nàng tính toán ở vài ngày thôi, nhìn thấy Cung Lạc sẽ đi.

Nghê Phỉ ngừng lại, khóe mắt hàm chứa chút khó chịu, được một tấc lại muốn một thước, mình cũng không phải cầu gì cho đó Bồ Tát sống.

“Ngươi thiệt là tốt, ngươi tên gì vậy? Ta là Cung Tuế Hàn…” Cung Tuế Hàn giữ chặt tay Nghê Phỉ nói một đống, tiếc là Nghê Phỉ không nghe thấy được trọng điểm.

“Ngươi cũng họ Cung?” Nghê Phỉ thuận miệng hỏi lại, gần đây toàn giúp họ Cung, thật là kỳ quái.

“Ân, ta đến tìm muội muội ta, muội muội chính là Cung Lạc, nàng lớn lên rất đẹp…” Cung Tuế Hàn rất nhanh bàn giao chuyện gia đình rành mạch. Nữ nhân trước mắt này, chẳng những đẹp mắt mà cũng thiệt là tốt!

“Cung Lạc? Muội muội của ngươi?” Nghê Phỉ không chắc chắn hỏi lại, rất là không giống!

“Thiệt mà! Hưu Nguyệt nói, Tiểu Lạc ở phủ công chúa, nhưng mà đại thúc ở đó không cho ta vào tìm Tiểu Lạc…” Cung Tuế Hàn nói nhiều ơi là nhiều cho đại thúc ở đó.

“Ra là vậy.” Thiên hạ cũng thật nhỏ bé, Cung Tuế Hàn không chỉ là tỷ tỷ của Cung Lạc, lại còn nhận thức Hưu Nguyệt, Nghê Phỉ lúc này mới thật sự chú ý đánh giá lại Cung Tuế Hàn. Cung Lạc lợi hại như vậy, sao lại có một tỷ tỷ đơn giản như vậy đây?

“Ngươi tìm Cung Lạc, không vào được phủ công chúa, lại kéo tay áo ta làm gì?” Nghê Phỉ cười quyến rũ, người này đối với mị lực của mình cũng có thể miễn dịch, kỳ quái, gần đây chẳng lẽ mị lực của mình giảm xuống thật? Mê hoặc không được Cung Lạc, ngay cả người đơn giản như Cung Tuế Hàn cũng không được, vì ánh mắt nhìn mình không có một chút tạp chất.

“Nhà ngươi có thể cho ta ở hai ngày không, chỗ nhỏ là được… nhà trọ thì… càng quý…” Cung Tuế Hàn cười ngây ngô không thôi, kỳ thật trong lòng cũng có vài phần giả bộ.

“A! Là như thế!” Nghê Phỉ bừng tỉnh đại ngộ, Cung Tuế Hàn mặt dày đúng là không phải bình thường!

“Cảm ơn đã cho ta ở nha! Ngươi thật là người tốt!” Cung Tuế Hàn cao hứng nói, không phản đối tức là đồng ý.

Nghê Phi nhíu mày, vậy cũng đúng!

Trên giường Nghê Phỉ mãi mãi không thiếu người, đương nhiên, cơ hồ là tất cả mọi người đều muốn lên giường của Nghê Phỉ, Nghê Phỉ vĩnh viễn đều rất khó cự tuyệt. Kẻ đa tình bất đắc dĩ, Nghê Phỉ thường thường tự trêu mình như vậy.

Cung Tuế Hàn cũng là một kẻ ở trong bảo khố, vào Hoa Tây lâu, ánh mắt mở to, Nghê Phỉ còn sợ mắt nàng sắp rơi ra ngoài, nhưng tò mò thiệt tò mò, hỏi đủ thức, nơi này nɧu͙© ɖu͙© cực kỳ, ngay cả Nghê Phỉ cũng phải quay đi, có mấy phần không tự nhiên, cố tình cái người đi hỏi lại vẫn ánh mắt không có một tia tạp chất. Nghê Phỉ thật hứng thú, Cung Tuế Hàn dùng thân nghiệm chứng xong, mắt có thể vẫn như trước tinh thuần hay không?

“Cung Tuế Hàn, bộ dạng ta ra sao?” Nghê Phỉ vươn ngón trỏ, nâng mặt Cung Tuế Hàn lên, lộ ra kɧıêυ ҡɧí©ɧ nồng đậm.

“Đẹp, y chang hồ ly tinh!” Cung Tuế Hàn ăn ngay nói thật, trước kɧıêυ ҡɧí©ɧ này vẫn rất trì độn.

Ánh mắt Nghê Phỉ nhìn mình sao có chút là lạ. Trước, chưa đi đến Hoa Tây lai6, nàng không cảm thấy gì, nhưng tiến vào xong, Cung Tuế Hàn cảm thấy bị Nghê Phỉ nhìn như vậy thật không thoải mái, hơn nữa đàn hương trong phòng, khiến cho đầu mình có chút đau. Nàng không thực thích không khí của Hoa Tây lâu, hết hiều kỳ, lại cảm thấy như thế. Nghê Phỉ rất tốt, thực mê người, nhưng trên người nàng có thứ không khí bức bách chèn ép người khác, cảm thấy Nghê Phỉ cho mình một cảm giác dính người hư vô, nàng chỉ thích chút chút.

Giống như…

Cung Tuế Hàn mê man, nàng cảm thấy như mình đã quên điều gì đó rất quan trọng, nhưng có ra sao cũng không nhớ được.

Thẳng thắn như vậy, Nghê Phỉ cảm thấy rất thú vị. Người thuần khiết như thế, làm cho mình thiệt muốn chọc.

Nghê Phỉ bất ngờ hôn Cung Tuế Hàn, cả cơ thể Cung Tuế Hàn cứng đơ, không nhúc nhích, quên cả phản kháng.

Nghê Phỉ đem đầu lưỡi đi vào, kỹ thuật vô cùng tốt, làm cho Cung Tuế Hàn không có chút tự chủ hôn lại một chút. Nghê Phỉ trong lòng vô cùng vui vẻ, có phản ứng! Xem ra, lưu lại thôi! Nhưng Nghê Phỉ đột nhiên phát hiện ra trên mặt có chút ẩm ướt, mở mắt, phát hiện Cung Tuế Hàn mặt không thay đổi mà rơi lệ, hơn nữa là rất nhiều.

Nghê Phỉ có cảm giác thất bại trầm trọng, thật sự có người bị nàng hôn mà rơi lệ, không phải vì vui, mà còn so với cha mẹ chết đi ưu thương hơn nữa. Nghê Phỉ hơi phiền lòng, không thích thì phản kháng, rơi lệ, lại khiến mình có chút áy náy.

Hay là khi nãy đáp lại, xem mình thế cho ai khác đây! Nghê Phỉ nhắm mắt, lần đầu tiên mị lực bị biến mất hoàn toàn thế này.

“Trong lòng có người, trong lòng có người thì đẩy ra, sao lại khóc? Làm ta cứ như phạm phải tội ác tày trời!” Gần đây sao toàn gặp loại si tình vậy, Cung gia tỷ muội không hổ là tỷ muội, Nghê Phỉ quyết đình, từ giờ về sau không bao giờ thèm đυ.ng vô nữ nhân họ Cung nữa!

“Ta không biết, chỉ là trong lòng tự nhiên đau, nước mắt mới rơi, ta không biết vì cái gì, từ sau khi mất trí nhớ, lâu lâu đột nhiên vô cớ đau lòng, lại không thể nhớ ra, ngươi nói sao giờ…” Cung Tuế Hàn càng nói, trong lòng càng khó chịu, so với rút gân còn đau hơn.

“Mất trí nhớ?” Nghê Phỉ đại khái đã hiểu, Cung Tuế Hàn mất trí nhớ, quên đi ngươi mình yêu. Nhưng dù trí nhớ không còn, tâm còn không cách nào quên, rốt cuộc phải là tình yêu ra sao mới có thể khắc sâu như thế? Nghê Phỉ lắc đầu, quên đi, chuyện tình của người ta mình quan tâm làm gì.

“Ngươi cứ từ từ khóc, đêm nay ngươi ngủ ở đây, ta đi ra ngoài.” Nghê Phỉ cần tìm một nơi để bình phục khỏi cảm giác thất bại hôm nay.

“Nghê Phỉ, ngươi đừng đi, ngươi trò chuyện với ta được không? Cung Tuế Hàn bắt lấy tay ác Nghê Phỉ, vẻ mặt chờ mong. Nếu như mình khó chịu, có người nói chuyện, không còn rảnh rỗi, sẽ không có cơ hội để đau nữa.

Nghê Phỉ nhìn về phía Cung Tuế Hàn, rõ ràng bình thường gương mặt không có gì đặc biệt, nay có nước mắt, mang theo cô đơn tịch mịch, còn có ưu thương, trong nháy mắt xuất hiện cảm giác câu hồn, làm Nghê Phỉ sửng sốt.

“Ngươi nếu là muốn thủ thân vì người kia, lưu lại ta là rất nguy hiểm.” Nghê Phỉ trêu đùa nói.

“Có ý gì? Người kia là ai? Quan hệ với ta ra sao?” Cung Tuế Hàn đột nhiên tim đập nhanh, cảm thấy người kia chắc chắn cùng mình có quan hệ.

“Ngươi cũng không nhớ rõ, ta làm sao biết?” Nghê Phỉ trợn mắt, Cung Tuế Hàn dáng vẻ khẩn trương, Nghê Phỉ tà niệm đều không có. Nháy mắt khi nãy có cảm giác tâm động,

tuy nhiên chắc là mình nhầm lẫn mà thôi.

Nghê Phỉ hối hận đã ở lại, Cung Tuế Hàn không phải là nói nhiều bình thường, mà là nói cực kỳ nhiều, hơn nữa đã muộn rồi, nàng vẫn còn có thể hưng trí bừng bừng nói không ngừng, càng ngày càng có vẻ tăng cao.

Nghe Phỉ không màng hình tượng ngáp vài cái. Lần đầu tiên, trong giường có người, cái gì cũng không làm, lại đi nói chuyện phiếm. Nhưng mà chỉ nói chuyện như vậy so với cái gì cũng mệt!