Nguyên Hi nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của Cung Lạc, trong lòng có chút thỏa hiệp, mình luôn không muốn thấy đứa nhỏ này phải chịu khổ. Kỳ thật trong tiềm thức nàng không chịu thừa nhận mình không muốn người khác chạm vào người ấy, nàng không thể để Cung Lạc làm chuyện tu nhân thế này trong lòng kẻ khác. Không cho phép. Tuyệt đối không cho phép. Nghĩ như thế, trong lòng nàng dâng lên chút xúc động, gần như phát cuồng.
Ngay thời khắc ấy, Cung Lạc cực nhanh đem quần áo của cả hai rút đi. Hai thân hình trắng như tuyết cùng dáng người thu hút bại lộ trong không khí không che chắn. Nguyên Hi ý thức được điều đó, cơ thể không nhịn được ửng đỏ hết lên. Ánh mắt của Tiểu Lạc thật rõ ràng, khiến người ta có chút muốn che lấp đi. Tiểu Lạc của mình sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình đâu? Dũng khí vừa mới dâng lên của Nguyên Hi lại biến mất gần hết. Cung Lạc nhìn tới có chút ngây ngốc, một hồi lâu sau người kia mới tiến lại, ngón tay chạm vào âu yếm da thịt mình. Không gian xung quanh như dao động, xúc giác kia khiến những rào cản trong lòng Cung Lạc ầm ầm đổ xuống, thân thể kêu gào giải phóng. Nàng không do dự nữa mà lập tức áp Nguyên Hi trên cái giường rộng.
Cơ thể nóng bức chạm vào thân thể lạnh lẽo của Nguyên Hi, Cung Lạc thoải mái phát ra một tiếng rêи ɾỉ. Trong phút chốc mặt Nguyên Hỉ hồng như cây đào, lại lộ ra một vẻ thẹn thùng nữ nhân. Tiểu Lạc cảm thấy hạ thân có chút cảm giác không rõ ràng, dường như thật hư không, trống tới mức đau quá, cần cấp bách tìm được nơi phát tiết. Mình rốt cuộc phải làm gì để giải trừ bớt thống khổ này đây… chỉ là thuận theo bản năng mà làm!
Nàng vô thức cọ xát thân thể cực mĩ của Nguyên Hi, nhưng vẫn không thỏa mãn, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ. Nguyên Hi bị cọ xát không quy luật này làm cho nóng lên, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, ngực phập phồng, ngay cả ánh mắt nhìn Tiểu Lạc cũng như thể có chút sương mù, phiếm lấy một tầng hơi nước. Nàng cắn môi, ẩn nhẫn chịu đựng trò đùa dai của Tiểu Lạc, thân thể vô thức nhẹ nhàng vặn vẹo, không cẩn thận đυ.ng vào hạ thể của Cung Lạc, bỗng nhiên cảm thấy người ấy rung mạnh cả người, một tiếng thở dài thoải mái từ miệng nàng tràn ra, vẻ mặt tràn đầy say mê.
Tâm của Nguyên Hi như có cái gì chạm đến, nội tâm dâng lên một cảm giác khác thường. Tiểu Lạc như vậy đẹp quá, nàng đột nhiên ý thức được Tiểu Lạc đã trưởng thành, đã muốn trở thành một nữ nhân, một nữ nhân mang lấy trí mạng hấp dẫn. Tiểu Lạc như vậy nàng không muốn cho ai khác nhìn thấy, lòng nổi lên du͙© vọиɠ chiếm giữ, làm Nguyên Hi vô thức ôm chặt lấy Cung Lạc, dù không biết ý muốn độc chiếm này là tại sao lại có với một người vốn giống như con mình.
Tiểu Lạc bị ý nghĩ vừa rồi của Nguyên Hi làm ngất. Như thế nào lại cảm thấy không thống khổ nữa, thật thoải mái như được chạm vào sâu trong cơ thể, có một loại kɧoáı ©ảʍ dâng lên trong tâm hồn. Nàng bắt đầu ẩn ẩn tìm kiếm loại cảm giác này, đem hạ thân của mình cọ xát vào đùi Nguyên Hi, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh. Địa phương bị cọ xát kɧoáı ©ảʍ không ngừng dâng lên. Kɧoáı ©ảʍ này thúc đẩy nàng sống chết dựa vào người Nguyên Hi như người sắp chết đuối vớ được một gốc cây cứu mạng, hung hăng bám lấy. Hô hấp ngày càng dồn dập, thở dốc không ngừng.
Thân thể vẫn không cảm thấy thỏa mãn, Cung Lạc xoay người lên, khúc khởi chân Nguyên Hi, hạ thân nóng bức ngồi trên đầu gối nàng. Địa phương hư không đến thống khổ kia ma sát mạnh mẽ, thật thoải mái, mỗi một lần đều sâu thật sâu, tựa như tiến vào cơ thể của mình. Cảm giác không còn trống rỗng nữa, mỗi lần đều làm cho mình có kɧoáı ©ảʍ được lấp đầy.
Mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ làm Tiểu Lạc tràn nước mắt. Nàng nhìn Nguyên Hi, gương mặt ấy hảo hồng, chu thần khẽ mở, không ngừng thổ khí như lan, tựa như đang dụ dỗ mình. Cứ như thế hôn lên, tinh tế nhấm nháp tốt đẹp, đầu lưỡi dễ dàng tiến vào trong cùng đối phương dây dưa vũ động. Cái lưỡi thơm tho kia cũng nhiệt liệt cuốn lấy nàng, như thiên lôi động địa hỏa bản dây dưa, mυ'ŧ vào liếʍ lộng. Cuối cùng, hai người mới khẽ tách ra, kéo theo một sợi tơ da^ʍ mi màu bạc. Tiếng thở dốc vọng to trong phòng, hô hấp dồn dập thật làm người ta mặt đỏ. Chỉ là giải độc! Nguyên Hi không ngừng thuyết phục bản thân, nhưng lại không khắc chế được tay mình muốn chạm đến.
Nguyên Hi nhìn Tiểu Lạc trên người mình ma sát có quy luật, cảm thấy nơi non mềm của đối phương thô lỗ đánh vào đầu gối mình, lại hình như có chút chất lỏng thấm ướt chân mình. Trên mặt Tiểu Lạc là vẻ mặt mê loạn mà thỏa mãn, lưng ngửa cao làm cho bộ ngực đầy đặn kia lộ ra trong mắt mình. Nụ hoa trên đỉnh đã sớm nở rộ, sưng lên, đỏ au như quả chín, no đủ đến mức làm người ta muốn cắn lấy một ngụm, trong miệng không ngừng tràn ra dâʍ ɭσạи rêи ɾỉ. Nguyên Hi như cảm thấy một dòng điện cường đại chạy loạn toàn thân. Tiểu Lạc như vậy đột nhiên làm nàng nổi lên tà niệm, hảo hảo muốn đặt nàng dưới thân hung hăng một phen. Du͙© vọиɠ kia làm Nguyên Hi hoảng sợ, nhưng lý trí không biết đã bay tới nơi nào, bàn tay bất tri bất giác chạm vào hai vυ' đầy đặn kia, nhẹ nhàng vuốt ve. Xúc cảm thoải mái kỳ dị này làm Nguyên Hi phát ra một tiếng rên khẽ. Vừa chắc lại vừa mềm, lớn nhỏ đều thích hợp vừa đủ, khiến tay mình cảm thấy thật tràn đầy, bèn tăng thêm lực nắm lấy.
“A! Ân… Ưm… Hi, thật thoải mái.”
Thanh âm ngọt lịm kia của Tiểu Lạc truyền đến, mang theo ý vị gợi cảm, khiến mặt Nguyên Hi càng đỏ thêm vài phần, đồng thời lại cảm giác được nhuyễn nộn thấp hoạt huyệt của Cung Lạc chảy càng nhiều nước, lực đạo chạm vào lạ càng tăng thêm. Mà hai vυ' trắng như tuyết kia bị mình đè ép, lộ ra chút hồng ngân. Hình ảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác mãnh liệt này xẹt qua đầu Nguyên Hi như tia chớp. Nàng dùng miệng mình ngậm lấy đỉnh nụ hoa kia, dùng lưỡi câu họa, đùa giỡn, lại dùng răng nanh mà cắn lấy. Bên tai truyền đến tiếng Tiểu Lạc nuốt lấy không khí, biết mình làm đau nàng, Nguyên Hi ngừng trò đùa dai cùng khoái ý ngược nàng lại, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ lấy nụ hoa sưng đỏ kia, cuối cùng dùng miệng mυ'ŧ vào thật sâu, âu yếm vài cái rồi mới thả ra. Cảm giác co dãn kia làm cho Nguyên Hi thật mê muội, lại đùa giỡn thêm vài lần, luyến tiếc không muốn buông ra.
Nguyên Hi đã hoàn toàn quên hết giãy dụa, Có lẽ là phải không ngừng thuyết phục bản thân, Tiểu Lạc là bị hạ dược, ta chỉ có thể làm thế này để giúp được nàng, Nguyên Hi mới có thể dứt bỏ hết thảy để hưởng thụ hết tốt đẹp Tiểu Lạc đang ở trong lòng nàng. Nhưng nàng hoàn toàn không ý thức được mình cỡ nào là trầm mê trong đó. Lòng nàng đối Tiểu Lạc thật ôn nhu, thân thể ngọt ngào trìu mến cùng Tiểu Lạc bán đừng nàng, thân tình đã sớm không như vậy đơn giản.
Trong đầu Cung Lạc sớm đã là hỗn loạn, chỉ cảm thấy người dưới thân đang sủng chính mình, thật thoải mái, thật thoải mái. Bị ngậm lấy trong khoang miệng nóng bỏng của đối phương, khát vọng được yêu thương lần nữa, đầu lưỡi ướŧ áŧ kia vòng quanh đỉnh ngực, mang đến chút cảm giác lạnh lành, cảm giác vừa thanh lương vừa nóng bức. Người đang bị lạp xả đầṳ ѵú này không những không thấy đau, còn cảm thấy được tiêu trừ cảm giác không khỏe cùng lửa nóng trong cơ thể, được người mình yêu đối đãi như vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác thật ngọt ngào.
Nàng mơ hồ cảm thấy Nguyên Hi cũng là yêu mình, có thể nhận tình cảm của mình, vừa mở mắt đã thấy một màn tư thế dâʍ đãиɠ, Nguyên Hi còn đang ở trước ngực mình mà yêu thương, đầṳ ѵú sưng đỏ kia đang bị nàng lạp xả, mυ'ŧ vào. Tư thế này thật dâʍ ɭσạи, nhưng nàng rất thích, rất thích Nguyên Hi đối đãi với mình như vậy. Chỉ có Nguyên Hi có thể đối đãi với thân thể mình như thế, còn lại, bất luận kẻ nào cũng là không được!
Cung Lạc giống như ủng hộ Nguyên Hi, ra sức ma sát, va chạm, có cảm giác vách thịt ngày càng co lại thật chặt, kɧoáı ©ảʍ càng ngày càng mạnh mẽ, mình như phiêu khởi, hoặc có cái gì xuyên qua không thể phóng thích, bản năng ngày càng kịch liệt chạm vào thân mình, Nguyên Hi rõ ràng cũng cảm thấy được, nàng ôm lấy thắt lưng Tiểu Lạc, giúp nàng chuẩn xác đánh lên nơi cứng nhất trên đầu gối. Cung Lạc thở ra một trận rêи ɾỉ, tay ôm lấy cổ Nguyên Hi, đem mặt nàng chôn thật sâu ở bộ ngực của mình. Tiết tấu kia như đặt mình lên thiên đường, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, năng lượng bị kìm nén nãy giờ như sắp bùng nổ, tiểu hạch của mình như sắp xuất huyết tới nơi. Đột nhiên trong đầu “oanh” một tiếng, tất cả năng lượng đều phóng thích ra, giữa lòng huyệt động chảy ra một chất lỏng yêu mị, thấm ướt hai chân trắng nõn của Nguyên Hi. Cung Lạc cảm thấy sức lực đều như biến đi đâu mất, ngã sang một bên, thỏa mãn thở dốc từng hồi.
Nguyên Hi yêu thương hôn lên trán nàng. Cảm giác mãnh liệt kia còn chưa biến mất, ngón tay thon dài của Nguyên Hi lại chạm tới mảnh đất ướŧ áŧ kia. Lúc bắt đầu chạm vào như có như không, sau lại xuất kỳ bất ý đâm xuyên qua lớp màng mỏng manh kia. Có lẽ là do dược vật, Cung Lạc không có cảm giác nhiều lắm, chỉ là khẽ nhíu mày.
Nguyên Hi hôn lên làn mi Cung Lạc, nàng không muốn Tiểu Lạc khó chịu. Cảm giác được che chở này khiến Cung Lạc hạnh phúc tới mức muốn phát khóc. Lúc này, ngón cái của Nguyên Hi lại đè lên điểm mẫn cảm kia, khiến cả người Cung Lạc cong lên kí©ɧ ŧɧí©ɧ không thôi, bắt đầu một màn tình cảm mãnh liệt khác.