Beta Pháo Hôi Lâm Vào Tu La Tràng

Chương 1

Bầu không khí trên sân bóng rổ sôi động náo nhiệt, tiếng cổ vũ vang vọng bên tai, lan tỏa khắp cả sân đấu.

Ánh hoàng hôn phủ kín cả khuôn viên trường, lẽ ra phải là thời khắc yên tĩnh của buổi chiều tà, nhưng vì trận đấu gay cấn trên sân mà trở nên ồn ào khác thường.

Tiếng còi vang lên, khoảnh khắc ném phạt, cả sân im phăng phắc, mồ hôi nhỏ giọt xuống mặt sân, quả bóng lăn một vòng trên vành rổ rồi rơi thẳng vào trong.

Điểm số trên bảng điện tử nhảy lên, giây cuối cùng của trận đấu, đội đuổi điểm chỉ vượt lên với một điểm cách biệt, trận đấu kịch tính kết thúc cùng với tiếng bóng chạm đất.

Tiếng reo hò vang dậy khắp sân trong thoáng chốc, ngoài sân, Thư Mặc khuất lấp giữa đám đông, nhìn chàng trai điển trai rạng ngời ở giữa sân, hơi thở vẫn còn đang dần trở lại bình thường.

Thân hình mảnh khảnh yếu ớt của cậu Beta hoàn toàn không nổi bật giữa đám nam nữ đang xem trận đấu, khi mọi người chen lấn lên chúc mừng, cậu thậm chí còn bị đẩy loạng choạng ra khỏi đám đông.

Cậu nhìn chàng trai lai với nụ cười rạng rỡ đang được vây quanh như ngôi sao giữa sân, bàn tay nắm chai nước khoáng siết chặt hơn.

Đám đông chia cắt rõ ràng khoảng cách giữa hai người, sự khác biệt giữa họ hiện rõ trước mắt, đó là tồn tại rạng ngời mà cậu không thể với tới.

"Này, không phải là tay sai của anh Diệu sao? Sao lại đứng đây, chai nước trong tay là định đưa cho anh Diệu phải không, mau qua đi?"

Bị ai đó đẩy mạnh vào lưng, Thư Mặc loạng choạng bước về phía trước mấy bước, suýt ngã nhào xuống đất.

Xung quanh vang lên những tiếng cười khinh miệt đầy ác ý. Miệng họ gọi cậu là tay sai của Tàng Diệu, nhưng trong lòng lại đang chửi cậu là con chó liếʍ không biết xấu hổ, một kẻ ti tiện chỉ biết quỳ gối bò rạp cầu xin người khác.

Trong mắt họ, cậu chỉ là một kẻ đáng cười và đáng khinh.

Một học sinh nghèo từ viện mồ côi, một Beta với mùi nhạt nhòa, nếu không nhờ nhà họ Tàng làm từ thiện cấp học bổng, cậu thậm chí còn không thể bước chân vào ngưỡng cửa trường đại học này.

Với thân phận như vậy mà cậu còn dám liên tục xuất hiện bên cạnh Tàng Diệu, bám riết lấy hắn không buông, si mê điên dại với hy vọng có thể được Tàng Diệu để ý.

Bất kỳ ai biết được hành vi như vậy của cậu đều cảm thấy khinh miệt và ghê tởm.

May mà Tàng Diệu tính tình tốt, khoan dung độ lượng, nên mới không truy cứu hành vi bám đuổi không tha của cậu.