Lôi Huyền kéo theo Tiêu Tiểu Phàm đang sợ hãi bỏ đi, Tiêu Tiểu Phàm đã trải qua kinh hách không nhỏ, ngoan ngoãn đi theo phía sau Lôi Huyền.
“Sư phụ đệ có làm chuyện gì kỳ quái với đệ không?” Lôi Huyền nhìn Tiêu Tiểu Phàm mặt mày nhăn nhó hỏi.
Tiêu Tiểu Phàm gãi đầu, nói: “Ta cũng không biết! Sư phụ nói một đống thứ kỳ quái.”
“Hắn nói cái gì?” Lôi Huyền hỏi.
“Hắn nói đồ đệ ngoan, sư phụ cũng không muốn như vậy chỉ là sư phụ không thể không làm thế! Ngươi hiểu chuyện như vậy nhất định sẽ vui lòng thành toàn cho sư phụ đi. Dù sao ngươi cũng không yêu thích tu luyện, chiếm giữ thân thể này thật sự quá lãng phí. Ngươi, thứ hỗn trướng này có thiên phú tốt như vậy lại chỉ biết lãng phí thời gian, làm hại sư phụ ngươi phải đợi thêm một năm.”
“ Để sư phụ giúp ngươi, đời này ngươi đều không cần tu luyện nữa, không phải ngươi ghét nhất tu luyện sao, làm như vậy ngươi nhất định rất cao hứng đi.”
Tiêu Tiểu Phàm nức nở nói: “ Sau này ta nhất định phải hảo hảo tu luyện.”
Lôi Huyền vỗ vai Tiêu Tiểu Phàm nói: “Ân, về sau phải hảo hảo tu luyện, sau đó sư phụ đệ xảy ra chuyện gì?”
“Sau đó sư phụ chạy vào đầu của ta.” Tiêu Tiểu Phàm nói.
Lôi Huyền sửng sốt một chút, thầm nói: Quả nhiên Bạch Lợi Chinh định đoạt xá chỉ là không biết xảy ra chuyện gì nên không có thành công. Bạch Lợi Chinh vì lần đoạt xá này chuẩn bị mười mấy năm, không nghĩ tới sẽ thất bại trong gang tấc.
“Chạy vào trong đầu của đệ?” Lôi Huyền hỏi.
“Sư phụ bị một đạo kim quang đánh bay ra ngoài. Sư phụ giống như bị đả thương rồi sau đó sư phụ lại vọt vào, sư phụ lại bị kim quang đánh bay. Sư phụ thật hung dữ nha, vẫn luôn mắng ta về sau hình như sư phụ bị ngọn lửa trong đầu ta thiêu chết, ta không phải cố ý.” Tiêu Tiểu Phàm có chút khổ sở nói.
Lôi Huyền kinh ngạc nói: “ Là vậy sao! Sư phụ mắng đệ cái gì!”
“Sư phụ hỏi có phải ta ăn qua Định Hồn Đan, nói ta bụng dạ khó lường, nói hắn lãng phí nhiều tài nguyên bồi dưỡng ta như vậy. Nói ta vong ân phụ nghĩa*, sư phụ mắng ta là nhãi ranh, nói ta phải xuống mười tám tầng địa ngục.” Tiêu Tiểu Phàm vẻ mặt đưa đám nói.
* Kẻ bạc bẽo, quên ơn người đã cưu mang, giúp đỡ mình
Tiêu Tiểu Phàm cũng hiểu rõ dường như Bạch Lợi Chinh muốn làm chuyện gì không tốt với nó nhưng không có thành công. Nghĩ đến trước đây Bạch Lợi Chinh chiếu cố nó như vậy, lại nghĩ đến cuối cùng Bạch Lợi Chinh lộ ra khuôn mặt dữ tợn, Tiêu Tiểu Phàm đột nhiên cảm thấy thất vọng.
Lôi Huyền ngạc nhiên, trợn to mắt nói: “ Đệ từng ăn qua Định Hồn Đan?”
Tiêu Tiểu Phàm lắc đầu, nói: “Không có nha! Định Hồn Đan là cái gì, ta không biết!”
Lôi Huyền: “……” Lôi Huyền đột nhiên nghĩ tới lúc đi tìm Tiêu Tiểu Đông, Tiêu Tiểu Đông dường như không nóng nảy chút nào. Đối với kết quả hiện tại, Tiêu Tiểu Đông giống như đã sớm đoán trước, có lẽ Tiêu Tiểu Phàm đã sớm ăn qua Định Hồn Đan chỉ là bản thân Tiêu Tiểu Phàm không biết thôi.
Hắn vốn dĩ còn đang cảm thấy kỳ quái! Tiêu Tiểu Đông rất thương yêu Tiêu Tiểu Phàm nhưng là thời điểm xảy ra chuyện. Tiêu Tiểu Đông lại thong dong như thế, vốn dĩ Lôi Huyền còn đối với việc Tiêu Tiểu Đông bình tĩnh như vậy có chút thành kiến, hiện tại chỉ còn lại bội phục.
“ Chuyện này đừng nói cho ai biết.” Lôi Huyền dặn dò.
Tiêu Tiểu Phàm gật đầu, nói: “ Được rồi.”
Tiêu Tiểu Phàm cau mày, dáng vẻ ủ rũ.
“ Đệ làm sao vậy?” Lôi Huyền hỏi.
Tiêu Tiểu Phàm lắc đầu, có chút mất mát nói: “Không có việc gì, chỉ là ngay cả hẫn không gian của ta bọn họ đều lấy đi.”
“Bên trong có đồ vật thực quý trọng?” Lôi Huyền hỏi.
Tiêu Tiểu Phàm lắc đầu, nói: “ Đồ vật quý trọng thật ra không có, chỉ là bên trong còn có rất nhiều đồ ăn. Thường xuyên không gặp được cha, ta đều để dành đồ ăn, lại tiện nghi cho những tên kia.”
Lôi Huyền: “……” Đến lúc này rồi mà Tiêu Tiểu Phàm vẫn còn nhớ tới đồ ăn.
Bạch Lợi Chinh đã chết, những thứ phía sau hắn đều thành vật vô chủ. Mặc dù Tiểu Phàm không động đến nó, nhưng những người khác kiểu gì cũng sẽ đề phòng Tiểu Phàm.
“Ta cho gửi cho ca ca đệ cái tin tức, nói cho hắn đệ không có việc gì.” Lôi Huyền nói.
Tiêu Tiểu Phàm gật đầu, nói: “ Được.”
“Bạch trưởng lão đã chết.” Âu Dương Cẩm Nguyệt nói với Tiêu Tiểu Đông.
Tiêu Tiểu Đông gật đầu, thần sắc bình tĩnh nói: “ Đã biết, nghe được Kim Đan tu giả thì cũng sẽ chết.”
Bạch Lợi Chinh sinh thời uy phong cỡ nào a! Chết rồi cũng chỉ còn lại một nắm đất.
Âu Dương Cẩm Nguyệt có chút mê mang nói: “Không nghĩ tới Bạch trưởng lão lại chết sớm như vậy, ta còn tưởng rằng hắn có thể sống thêm một thời gian nữa.” Dựa theo số tuổi của Bạch Lợi Chinh, cho dù hắn không sống thêm được bảy tám năm, thì 3-4 năm hẳn là vẫn phải có.
Tiêu Tiểu Đông cong môi, thầm nói: Nếu đối phương không xuống tay với Tiểu Phàm hẳn là còn có thể sống thêm một thời gian.
“Tiểu Phàm đâu, hắn hẳn là rất thương tâm đi.” Âu Dương Cẩm Nguyệt nói.
Tiêu Tiểu Đông nói: “ Hình như là bị dọa tới, Lôi Huyền mang nó đi.” Tiêu Tiểu Đông tuy rằng đối với chuyện Lôi Huyền nhân lúc này mà chen vào có chút bất mãn. Nhưng nghĩ tới lúc này Tiêu Tiểu Phàm cùng Lôi Huyền đi gần một ít, dù sao cũng coi như là nhiều thêm một chỗ dựa, thành ra cũng không có phản đối.
Tiêu Cảnh Đình nhận được tin của Tiêu Tiểu Đông cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Thế nào, ta nghe nói lão nhân Bạch Lợi Chinh kia đã chết.” Hứa Mộc An nói.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: “Ân, Tiểu Phàm tạm thời sẽ an toàn.” Tiểu Phàm dù sao cũng là Đơn linh căn, Thanh Vân Tiên Môn nếu bạc đãi Đơn linh căn nếu truyền ra ngoài, sau này còn có ai dám đem con cháu thiên tài trong nhà gửi tới Thanh Vân Tiên Môn!
Hứa Mộc An cúi đầu trong lòng có chút lo lắng, Bạch Lợi Chinh đã chết, cũng không biết tông môn đối Tiểu Phàm là cái thái độ gì. Mặc dù bây giờ Tiểu Phàm không còn nguy hiểm nhưng vẫn phải cẩn thận!
Bạch lợi Lợi Chinh hình như có không ít hậu đại, những người này không biết có vì Bạch Lợi Chinh đoạt xá không thành công mà ghi hận Tiểu Phàm hay không.
Thời điểm Tiêu Cảnh Đình ra cửa gặp được Cừu Vân.
Cừu Vân nhìn Tiêu Cảnh Đình, trong mắt hiện lên vẻ tìm tòi nghiên cứu.
“Cừu quản sự.” Tiêu Cảnh Đình cung kính gọi một tiếng, đối với người này Tiêu Cảnh Đình vừa cảm kích lại là kiêng kị.
Cừu Vân nhìn Tiêu Cảnh Đình, kỳ quái nói: “Ngươi vậy mà tìm được đan phương Định Hồn Đan, thật là ghê gớm!”
“Tiểu Phàm vận khí tốt, cho nên mới may mắn bảo vệ được tính mạng, đan phương này ta không có bản lĩnh tìm được! Cừu quản sự, ngài quá đề cao ta rồi.” Tiêu Cảnh Đình nói.
Cừu Vân cười lạnh hai tiếng, nói: “Bạch Lợi Chinh sợ chết bao nhiêu a! Không có mười phần nắm chắc, hắn sẽ không động thủ, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng nhi tử của ngươi là do vận khí tốt.”
Tiêu Cảnh Đình: “……” Nếu Cừu Vân đã có lòng nghi ngờ, vậy những người khác chỉ sợ cũng sẽ có.
“Thật đúng là đã xem thường ngươi, ngươi có năng lực phục hồi đan phương?” Cừu Vân hỏi.
Tiêu Cảnh Đình sửng sốt một chút, Cừu Vân gia hỏa này thật sự là quá xem trọng hắn, hắn không có năng lực như vậy nhưng là ngọc bội không gian có.
Cừu Vân nhìn Tiêu Cảnh Đình, nói: “Yên tâm, ta sẽ không đi vạch trần ngươi, vạch trần ngươi đối với ta cũng không có gì tốt, chỉ là ta có việc cần tìm ngươi hỗ trợ.”
Tiêu Cảnh Đình vội vàng nói: “Cừu quản sự có chuyện gì cứ nói đừng ngại, nếu ta có thể giúp được nhất định sẽ tận lực.” Đối phương đã giúp hắn nhiều như vậy, nói như thế nào hắn cũng nên báo đáp.
Cừu Vân lấy ra một tấm đan phương, nói: “Đây là tàn phương của thanh sương đan, ngươi có thể giúp ta khôi phục nó không.”
Tiêu Cảnh Đình cầm lấy đan phương, nói: “Ta sẽ cố hết sức.”
Cừu Vân gật đầu, nói: “Nếu ngươi có thể giúp ta khôi phục đan phương, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tiêu Cảnh Đình cười nói: “Nếu không phải lúc trước Cừu quản sự giúp ta một cái vội thì đến bây giờ ta vẫn chưa hay biết gì đâu. Chuyện của Cừu quản sự chính là chuyện của ta, không cần Cừu quản sự phải báo đáp, ta cũng sẽ làm hết sức.”
“Làm phiền rồi.”
Tiêu Cảnh Đình trở về liền nói chuyện này cho Hứa Mộc An nghe.
“Thanh sương đan?” Hứa Mộc An nghe được Tiêu Cảnh Đình nói, không khỏi có chút tò mò.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: “Đúng vậy! Ta tra xét một chút, thanh sương đan có thể dùng để chữa trị nội thương do Thuần Dương chi hỏa tạo ra.”
Hứa Mộc An nghiêng đầu, nói: “Nói cách khác trên người Cừu Vân khả năng là có thương tích?”
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: “ Ta nghĩ, hẳn là như vậy.” Bích ngọc đào có thể giảm bớt nội thương do thuần dương chi hỏa tạo thành. Nhưng là hiệu quả không phải rất lớn, Tiêu Cảnh Đình cảm thấy sở dĩ Cừu Vân kéo dài chậm chạp không kết đan, khả năng là bởi vì trên người hắn có bệnh kín.
“Có người hại hắn?” Hứa Mộc An nghi ngờ nói.
Tiêu Cảnh Đình lắc đầu, nói: “Ta cũng không rõ! Chỉ là chuyện này cũng không cần chúng ta quản, chỉ cần nghĩ cách đem đan phương khôi phục là được.”
“Mặc kệ thế nào Cừu quản sự đã giúp chúng ta rất nhiều, việc này chúng ta tận lực giúp một tay đi.” Hứa Mộc An nói.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: “ Được.”
Tiêu Tiểu Phàm nằm ở trên giường, có chút cáu kỉnh.
Sau khi Bạch Lợi Chinh chết, đã có không ít người tới hỏi thăm nó. Nghe nói nhẫn không gian của sư phụ có không ít thứ hữu dụng cùng đại bộ phận tài sản đều không thấy, những người đó đều tới hỏi nó xem có biết di sản để chỗ nào hay không.
Tiêu Tiểu Phàm không khỏi có chút ủy khuất. Sư phụ nó cả ngày chỉ biết thúc giục nó tu luyện, từ trước đến nay sẽ không nhiều lời. Chỉ là những người đó dường như đều cảm thấy nó biết được bí mật, hai ba ngày lại tới tìm hiểu tin tức.
“ Tài sản của sư phụ hẳn là đã sớm đưa con cháu của hắn, hỏi ta, làm sao ta biết được?” Tiêu Tiểu Phàm oán giận nói.
“Này cũng chưa chắc.” Bạch Lợi Chinh hẳn là sẽ không nghĩ tới bản thân đoạt xá thất bại, cho nên những tài sản đó hắn muốn lưu trữ giữ lại để Đông Sơn tái khởi*, làm sao sẽ đưa cho con cháu.
*phục lại lực lượng sau khi thất bại
Tiêu Tiểu Phàm khịt mũi nói: “ Coi như sư phụ cất giấu rồi, ta cũng không biết giấu ở nơi nào!”
“Đừng nghĩ nữa, ăn cơm trước đi.” Lôi Huyền nói.
Tiêu Tiểu Phàm nhìn thức ăn trên bàn, nói: “Ta muốn ăn thức ăn cha làm.”
Lôi Huyền xin lỗi: “Xin lỗi, ta không có làm tốt bằng cha đệ nhưng ta sẽ nỗ lực.”
Tiêu Tiểu Phàm chán nản nói: “ Đồ ăn ngon cha làm đều bị lấy đi mất, khi nào ta có thể đi gặp cha nha.”
“Ca ca đệ nói sư phụ đệ vừa mới chết, bảo đệ không cần sinh sự, trước tiên cứ ở chỗ của ta để ta chiếu cố đệ.” Lôi Huyền nghiêm túc nói.
Tiêu Tiểu Phàm nghi ngờ nhìn Lôi Huyền, nói: “Ca ca, ủy thác huynh chiếu cố ta!”
Lôi Huyền gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Tiêu Tiểu Phàm có chút kỳ quái nói: “Ca ca, vì sao sẽ ủy thác huynh chiếu cố ta?”
Lôi Huyền lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết.” Lôi Huyền cảm thấy Tiêu Tiểu Đông có vẻ rất chướng mắt hắn, đối với chuyện đối phương muốn hắn chiếu cố Tiêu Tiểu Phàm cũng rất kinh ngạc.
Tiêu Tiểu Phàm bới cơm, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: “Lôi Huyền, cảm ơn huynh”
Lôi Huyền gãi đầu, cười nói: “Sư đệ, không cần khách sáo.”
Tiêu Tiểu Phàm cùng Lôi Huyền bên này đang ăn cơm thì một người bước tới.
Lôi Huyền ngẩng đầu, nhận ra người đến là người trong nhiệm vụ đường, cau mày nói: “Vương sư huynh, sao ngươi lại tới đây?”
“Tông môn có nhiệm vụ đi xuống.” Vương Cẩn nói.
Trong lòng Lôi Huyền dâng lên một linh cảm không lành, nói: “ Nhiệm vụ gì?”
Vương Cẩn lấy ra thẻ nhiệm vụ, giao cho Lôi Huyền nói: “Tông môn để Tiêu sư đệ đi La Phong Trấn đối kháng ma tu.”
Lôi Huyền tức giận nói: “Nhiệm vụ này đã có không ít người tham gia, Tiểu Phàm mới vừa Trúc Cơ làm sao có thể nhận nhiệm vụ nguy hiểm như vậy.”
Tiêu Tiểu Phàm không để bụng nói: “Lôi sư huynh không sao đâu, chỉ là một nhiệm vụ thôi mà!”
Lôi Huyền mím môi, trong lòng có chút không vui. Tiêu Tiểu Phàm hoả hệ Đơn linh căn, trước khi kết thành Kim Đan tông môn hẳn là sẽ hảo hảo bảo hộ. Nhưng là sớm như vậy tông môn sớm đem hắn thả ra ngoài, có lẽ là sợ Tiêu Tiểu Phàm đối chuyện Bạch Lợi Chinh đoạt xá canh cánh trong lòng. Cho nên muốn mượn nhiệm vụ lầm này, trực tiếp giải quyết Tiêu Tiểu Phàm.