Biết được tình cảnh của Tiêu Tiểu Phàm, Tiêu Cảnh Đình một bên nhờ Tiêu Tiểu Đông nhắn với Tiêu Tiểu Phàm để nó không cần vội vã Trúc Cơ, một bên lại đi khắp các thị trường linh dược lớn.
Luyện chế Định Hồn Đan cần có Ngưng Hồn Thảo, Tiêu Cảnh Đình tìm kiếm hơn mười ngày nhưng không có tiến triển, trong miệng vội đến bốc hỏa.
Cừu Vân nhìn Tiêu Cảnh Đình mỗi ngày đi sớm về trễ, dung nhan tiều tụy liền chỉ điểm Tiêu Cảnh Đình đến chợ đen. Tiêu Cảnh Đình tìm được Ngưng Hồn Thảo, ngay lập tức đối với Cừu Vân cảm kích không thôi.
Sau khi Ngưng Hồn Thảo tới tay, bêm trong ngọc bội không gian quả nhiên hiện ra một tấm đan phương Định Hồn Đan.
Định Hồn Đan chẳng những có thể phòng ngừa đoạt xá mà còn có thể củng cố thần hồn, thậm chí thời điểm Kim Đan thăng cấp Nguyên Anh đan dược này còn có thể chống đỡ tâm ma.
Tiêu Cảnh Đình như đạt được chí bảo, vô cùng kích động đem Ngưng Hồn Thảo bỏ vào bên trong ngọc bội không gian, mỗi ngày đều tưới linh tuyền.
Ngưng Hồn Thảo thực kiều quý*, phát triển rất chậm khiến cho Tiêu Cảnh Đình lo lắng hết sức.
*Mỏng manh yếu đuối
Cho dù Tiêu Cảnh Đình có vội vàng thế nào cũng chỉ có thể chờ Ngưng Hồn Thảo chậm rãi lớn lên.
Hứa Mộc An cùng Tiêu Cảnh Đình mỗi ngày đều mỏi mắt trông mong Ngưng Hồn Thảo lớn lên. Hứa Mộc An mỗi ngày đều cố gắng hết sức rèn luyện thuật luyện đan, chỉ sợ khi Ngưng Hồn Thảo trưởng thành y lại không cẩn thận luyện hỏng đan dược luyện chậm trễ sự tình.
Tiêu Tiểu Tấn nhìn phụ thân, mẫu phụ mỗi ngày đều bận rộn, thực tự giác mà nấu cơm, cũng rất ngoan ngoãn tu luyện.
Tiêu Tiểu Tấn rất thích đi tìm Cừu Vân chơi, lúc đầu Cừu Vân không có thích Tiêu Tiểu Tấn. Sau lại bị Tiêu Tiểu Tấn quấn lấy vài lần, liền dỡ mặt nạ lạnh băng xuống có đôi khi còn cho Tiêu Tiểu Tấn trái cây ăn.
Tiêu Cảnh Đình đối với việc Tiêu Tiểu Tấn cùng Cừu Vân giao hảo rất vui mừng.
Âu Dương Cẩm Nguyệt chống cằm nhìn Tiêu Tiểu Đông, nói: “Gần đây có tính toán gì không?”
Tiêu Tiểu Đông lạnh nhạt nói: “Nỗ lực tu luyện.”
Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tiêu Tiểu Đông, nhịn không được trợn to mắt nói: “Ngươi cũng quá liều mạng đi.”
Tiêu Tiểu Đông gật đầu, nói: “Không liều mạng không được.”
Hắn còn phải giúp đệ đệ đuổi đào hoa, đào hoa của đệ đệ đều đã Trúc Cơ, hắn mới chỉ là luyện khí tám tầng có thể làm gì được.
Tiêu Tiểu Đông trầm mặt trong lòng có chút lo lắng, gần đây mấy lần nó tới chỗ phụ thân, mẫu phụ. Tuy rằng phụ thân, mẫu phụ che giấu rất tốt, nhưng Tiêu Tiểu Đông vẫn nhìn ra được hai người có tâm sự, hơn nữa dường như không phải chuyện nhỏ.
Tiêu Tiểu Đông không hiểu vì sao Tiêu Cảnh Đình lại để nó tiện thể nhắn cho Tiêu Tiểu Phàm, bảo Tiêu Tiểu Phàm không cần vội vã Trúc Cơ nhưng mà dường như lo lắng mơ hồ của cha mẹ có liên quan đến việc này.
Tiêu Tiểu Đông không biết phụ thân, mẫu phụ đang lo lắng cái gì, chỉ có thể nỗ lực tu luyện.
Âu Dương Cẩm Nguyệt: “…… Lại nói Lôi Huyền đã Trúc Cơ nha, thật không hổ là nhân vật thiên tài của Lôi gia.”
Tiêu Tiểu Đông có chút ủ rũ, nói: “ Quả thực có chút lợi hại.”
“ Đệ đệ của ngươi nếu có thể nghiêm túc một chút, có lẽ cũng đã Trúc Cơ.” Âu Dương Cẩm Nguyệt nói.
Tiêu Tiểu Đông nhàn nhạt nói: “Không vội, Tiểu Phàm vẫn còn nhỏ.” Tiêu Tiểu Đông không rõ vì sao dường như phụ thân không hy vọng đệ đệ Trúc Cơ, nhưng nó biết phụ thân làm như vậy khẳng định là vì tốt cho đệ đệ.
Thời gian trôi nhanh, đảo mắt một năm nữa đã trôi qua, tu vi của Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Đông đều đã lên tới luyện khí chín tầng đỉnh.
Mà đúng lúc này Định Hồn Đan của Tiêu Cảnh Đình rốt cuộc cũng luyện chế ra.
Tiêu Cảnh Đình đem đan dược chế thành đường đậu giao cho Tiêu Tiểu Đông để Tiêu Tiểu Đông nhìn chằm chằm Tiêu Tiểu Phàm, nhất định phải bắt nó ăn xong.
Tiêu Tiểu Đông được Tiêu Cảnh Đình dặn dò nhiều lần, tự nhiên đối việc này để bụng.
Tiêu Tiểu Phàm thấy “Đường đậu” là do chính tay ca ca tự mình đưa tới, lại do phụ thân tự mình chế thành, không nghi ngờ liền trực tiếp đem đan dược trở thành đường đậu mà ăn.
Sau khi Tiêu Tiểu Phàm ăn Định Hồn Đan không lâu, rốt cuộc cũng thăng cấp Trúc Cơ dưới sự thúc giục của hắn các sư huynh đệ .
Tiêu Tiểu Phàm có chút ngạc nhiên phát hiện sau khi nó thăng cấp Trúc Cơ lúc, mấy người sư huynh đệ đều có dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghĩ những người đó là vì cao hứng thay nó.
“Lôi Huyền, đã lâu không thấy.” Tiêu Tiểu Phàm nhìn Lôi Huyền nói.
Lôi Huyền nhìn Tiêu Tiểu Phàm, trong lòng hiện lên vài phần lo lắng: “ Đệ thăng cấp Trúc Cơ?”
Tiêu Tiểu Phàm gật đầu, nói: “Đúng vậy! Ngày hôm qua mới vừa thăng cấp, muộn hơn huynh một chút.”
Lôi Huyền cau mày, có chút lo lắng nói: “Nếu đệ đã thăng cấp Trúc Cơ liền cùng ta đi ra ngoài làm nhiệm vụ đi, không cần ở lại trong tông môn.”
Sau khi Lôi Huyền thăng cấp Trúc Cơ vẫn luôn nhớ thương Tiêu Tiểu Phàm. Nhưng thời gian gần đây Tiêu Tiểu Phàm bị quản rất chặt, Lôi Huyền cũng không nhìn thấy mặt Tiêu Tiểu Phàm. Theo tu vi tăng lên Lôi Huyền dần biết được nhiều chuyện hơn, càng ngày càng lo lắng cho Tiêu Tiểu Phàm.
Vì chuyện của Tiêu Tiểu Phàm, Lôi Huyền đã xin giúp đỡ của trưởng bối trong gia tộc. Nhưng mà lão tổ Lôi gia không muốn đắc tội Thanh Vân Tiên Môn, không để ý đến thỉnh cầu của hắn. Còn có vài trưởng lão khuyên hắn không cần nghĩ nhiều, có lẽ sự tình cũng không tệ như vậy.
“Khi nào đi ra ngoài làm nhiệm vụ nha!” Tiêu Tiểu Phàm hỏi.
Tiêu Tiểu Phàm bị quản thúc rất nghiêm ngặt, tâm hồn đã sớm bay ra ngoài. Chỉ là có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm nó, cho nên vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lôi Huyền suy nghĩ một chút mới nói: “ Bây giờ liền đi, chúng ta đi Vân Thiên Bí Cảnh, nơi đó có thiên nhiên hạn chế, chỉ có người dưới Kim Đan kỳ mới có thể đi vào.”
Tiêu Tiểu Phàm do dự nói: “Ta cũng muốn đi dạo một chút, chỉ là sư huynh sư bá đều không cho, bọn họ nói ta vừa mới thăng cấp Trúc Cơ nên củng cố lại tu vi.”
Lôi Huyền nghe được Tiêu Tiểu Phàm nói, trong lòng càng sốt ruột hơn.
“Tiểu Phàm.” Một tiếng kêu truyền đến.
Lôi Huyền nhìn người tới, trong lòng vang lên chuông cảnh báo.
“Sư phụ.” Tiêu Tiểu Phàm hướng về phía người tới gọi một tiếng, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Tiêu Tiểu Phàm mơ hồ nhớ tới lần đầu tiên gặp người sư phụ này, sư phụ có dáng vẻ trẻ trung, khí chất ngời ngời, hiện tại lại lộ một cỗ tử khí, cả người đều trở nên già nua.
Bạch Lợi Chinh nhẹ nhàng sờ đầu Tiêu Tiểu Phàm, trong mắt loé lên vài phần phức tạp.
“Ngươi rốt cuộc cũng thăng cấp Trúc Cơ, muộn hơn so với ta đoán trước vài tháng đâu, chỉ là mặc kệ thế nào cuối cùng cũng đã Trúc Cơ.” Bạch Lợi Chinh dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Tiêu Tiểu Phàm.
Tiêu Tiểu Phàm nghe được Bạch Lợi Chinh nói, không khỏi có chút thẹn thùng: “Ta không yêu thích tu luyện cho nên thăng cấp có hơi muộn.”
Bạch Lợi Chinh nhìn Tiêu Tiểu Phàm, thở dài không biết là trách cứ hay là tiếc nuối nói: “Tư chất tốt như vậy lại không yêu thích tu luyện, thật là phí phạm của trời.”
Lôi Huyền chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều sắp dựng đứng, Bạch Lợi Chinh nhìn Lôi Huyền thật sâu một cái.
“Tiền bối, ngươi buông tha cho Tiểu Phàm đi.” Lôi Huyền không kiềm chế được buột miệng thốt ra.
Bạch Lợi Chinh một tay điểm lên giữa mày Lôi Huyền khiến cho Lôi Huyền hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Tiểu Phàm bị hành động của Bạch Lợi Chinh làm cho hoảng sợ, không rõ nguyên do nhìn Bạch Lợi Chinh, nói: “Sư phụ, ngươi làm gì vậy?”
Bạch Lợi Chinh cười nói: “Không có gì, tiểu tử này mệt mỏi quá, phải hảo hảo nghỉ ngơi mới tốt.”
Tiêu Tiểu Phàm có chút buồn rầu nói: “ Chỉ là sư phụ coi như hắn cần phải nghỉ ngơi, cũng không thể để hắn nằm ở chỗ này nha!”
Bạch Lợi Chinh liếc nhìn Tiêu Tiểu Phàm, nói: “Ngươi không cần lo lắng cho hắn.”
Bạch Lợi Chinh cuốn Tiêu Tiểu Phàm đi thẳng về chỗ hắn bế quan.
Tiêu Tiểu Phàm bị Bạch Lợi Chinh kéo theo, trong lòng đột nhiên có chút bất an, Tiêu Tiểu Phàm cho dù có trì độn đến đâu cũng cảm nhận được địch ý trên người Bạch Lợi Chinh.
Lôi Huyền vừa thanh tỉnh đã vội vã đi tìm Tiêu Tiểu Đông, Tiêu Tiểu Đông đã Trúc Cơ. Tiêu Tiểu Đông cùng Tiêu Tiểu Phàm Trúc Cơ chỉ hơn kém một hai ngày, Tiêu Tiểu Đông nhìn sắc mặt khó coi của Lôi Huyền theo bản năng ý thức được đã xảy ra chuyện.
“Tiểu Đông, Tiểu Phàm bị sư phụ hắn bắt đi rồi.” Lôi Huyền nói.
Tiêu Tiểu Đông thầm nói: Chuyện gì nên tới thì cũng phải tới.
“Nếu ta không đoán sai sư phụ của Tiểu Phàm hẳn là muốn đoạt xá hắn, ta vốn dĩ muốn mang Tiểu Phàm đi Vân Thiên Bí Cảnh, chỉ là chưa kịp……”
Tiêu Tiểu Đông thầm nói: Tiểu tử Lôi Huyền này cũng là có tâm. Đáng tiếc Lôi Huyền tuy rằng có thiên phú, nhưng mà còn quá nhỏ, còn không có tư cách đối kháng với Kim Đan lão tổ.
Lôi Huyền nhìn nhìn dáng vẻ trấn định của Tiêu Tiểu Đông, nói: “Ngươi hình như không lo lắng lắm.”
“Đoạt xá là có nguy hiểm, Tiểu Phàm nhất định có thể sống sót.” Tiêu Tiểu Đông bình tĩnh nói.
Lôi Huyền hoàn toàn không lạc quan như Tiêu Tiểu Đông: “Bạch trưởng lão chắc chắn đã vì đoạt xá mà chuẩn bị đầy đủ.”
Tiêu Tiểu Đông nheo mắt, đã chuẩn bị đầy đủ thì thế nào, ai kêu lão nhân này coi trọng thân thể đệ đệ nó.
Vì đệ đệ, phụ thân ngay cả Định Hồn Đan trong truyền thuyết đều làm ra, chuyện đoạt xá ban đầu Hứa Mộc An gạt Tiêu Tiểu Đông. Sau lại thấy giấu không được, Hứa Mộc An liền kể lại mọi chuyện cho Tiêu Tiểu Đông.
Tiêu Tiểu Đông nhìn Lôi Huyền, nói: “ Chúng ta đi qua nhìn xem nếu có tình huống gì cũng có thể hỗ trợ tìm hiểu một chút.”
Lôi Huyền nhìn dáng vẻ của Tiêu Tiểu Đông, chỉ cảm thấy đối phương trấn định đến quỷ dị.
Lôi Huyền nhìn dáng vẻ trầm ổn của Tiêu Tiểu Đông, bỗng nhiên cảm thấy an tâm vài phần. Tiêu Tiểu Đông bình tĩnh như vậy, hẳn là có vài phần nắm chắc: “Ta đi qua nhìn xem.”
Tiêu Tiểu Đông nói: “ Được.”
Lôi Huyền đi tới nơi Bạch Lợi Chinh bế quan, địa phương Bạch Lợi Chinh bế quan đã bị khoá trái bên trong từ sớm, Lôi Huyền gõ nửa ngày cũng không có người ra mở cửa.
Qua hồi lâu Tiêu Tiểu Phàm mở cửa, thất hồn lạc phách* từ bên trong đi ra.
*mất hết tinh thần và sinh lực do sự sợ hãi
Lôi Huyền tiến lên, thử nắm lấy bả vai Tiêu Tiểu Phàm, nói: “Tiểu Phàm.”
Tiêu Tiểu Phàm sững sờ mở to mắt, nói: “Lôi Huyền.”
“ Đệ thế nào rồi? Đệ không sao chứ?” Lôi Huyền hỏi.
Tiêu Tiểu Phàm có chút kinh hách nói: “Không có việc gì.”
Lôi Huyền nhìn Tiêu Tiểu Phàm tuy rằng thần sắc kinh hoảng nhưng hành động lại tự nhiên, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Dựa theo lời các trưởng bối trong gia tộc nói, một khi đoạt xá thành công người đoạt xá cần một thời gian để phù hợp với thân thể bị đoạt xá. Mặc dù Tiểu Phàm di chuyển có chút cứng nhắc, nhưng chỉ là bị dọa sợ.
“Sư phụ đệ đâu?” Lôi Huyền hỏi.
Tiêu Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt nói: “Sư phụ hắn…… Bất động.”
Lôi Huyền: “……” Bất động sao? Là đã chết sao? Đoạt xá thất bại thì chỉ có con đường chết.
Bạch Kính Phàm vội vàng đi tới, nhìn Tiêu Tiểu Phàm âm u nói: “Tiểu Phàm, tổ gia gia đâu?”
Tiêu Tiểu Phàm trốn phía sau Lôi Huyền, ngập ngừng nói: “Bất động.”
Bạch Kính Phàm hung ác nhìn Tiêu Tiểu Phàm, nói: “Ngươi đã làm cái gì? Lão tổ không có khả năng thất bại.”
Tiêu Tiểu Phàm có chút sợ hãi nhìn Bạch Kính Phàm, Lôi Huyền kéo tay Tiêu Tiểu Phàm, nói: “Bạch sư huynh, Tiểu Phàm mới Trúc Cơ, hắn có thể làm được cái gì!”
Đôi tay Tiêu Tiểu Phàm run rẩy nắm lấy tay Lôi Huyền, Lôi Huyền trên mặt không hiện nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
“Lão tổ.” Bạch Kính Phàm tiến vào phòng tu luyện không lâu, tiếng khóc liền truyền tới, thanh âm của Bạch Kính Phàm vô cùng thê lương.
Chỉ chốc lát sau, người thân đồ đệ của Bạch Lợi Chinh từ bốn phương tám hướng đổ tới đây, tất cả mọi người đều hướng về mật thất nơi Bạch Lợi Chinh bế quan.
Ban đầu mọi người đều khóc, khóc lóc xong liền bắt đầu đánh nhau, Lôi Huyền mơ hồ nghe được là vì nhẫn không gian Bạch Lợi Chinh lưu lại.
Bạch Lợi Chinh chính là tu giả Kim Đan hậu kỳ, thân phận chỉ sau hai thái thượng trưởng lão của tông môn.
Bạch Lợi Chinh vừa chết, tài sản thuộc sở hữu của hắn thật đúng là không nhiều, người thân của Bạch Lợi Chinh không ít, đồ đệ cũng không ít.
Trong mật thất nháo thành một đoàn, Tiêu Tiểu Phàm cũng bị theo dõi. Dưới sự khuyên bảo của Lôi Huyền, Tiêu Tiểu Phàm đem đồ vật trên người giao ra mới có thể đứng ngoài cuộc.
Mọi người nháo thành một đoàn, kinh động đến thái thượng trưởng lão tông môn.
Những người vốn dĩ khắc khẩu không thôi, ai cũng không được tốt, sau khi thái thượng trưởng lão tới đồ vật Bạch Lợi Chinh lưu lại toàn bộ bị đem sung công.
Thái thượng trưởng lão xem xét thức hải của Tiêu Tiểu Phàm, không biết là thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai Tiêu Tiểu Phàm, nói: “Việc đã đến nước này, ngươi nên hảo hảo tu luyện, tranh thủ sớm ngày kết thành Kim Đan.”
Thái thượng trưởng lão tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, giáo huấn mấy kẻ ầm ĩ không thôi xong liền rời đi.
Đôi mắt Tiêu Tiểu Phàm nhìn về phía những sư huynh, sư bá lúc trước vốn thân thiện. Tiêu Tiểu Phàm phát hiện thần sắc của mọi người khác nhau, có người như trút được gánh nặng, có người vui sướиɠ khi người gặp họa, có người như gặp phải tai vạ, có người nhìn nó đầy thù hận.
Chỉ muốn nói một câu đáng đời😂
Hnay đăng thêm một chương tặng mọi người á