Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư

Chương 117

Việc ghép cây của Tiêu Cảnh Đình tiến hành vô cùng thuận lợi, sau khi ghép xong vài quả đào trên những cây bích ngọc đào đều có xu hướng thành thục.

Điều mà Tiêu Cảnh Đình tương đối lo lắng chính là sau khi ghép dược tính của bích ngọc đào có thay đổi hay không.

Dường như Cừu Vân rất hứng thú với kỹ thuật ghép cành, sẽ thường xuyên đến xem.

Vốn dĩ Tiêu Cảnh Đình cảm thấy Cừu Vân là người lạnh nhạt, bất cận nhân tình*, nhưng mà sau khi tiếp xúc hắn mới phát hiện người này còn khá dễ ở chung, hơn nữa còn vô cùng tài đại khí thô chỉ cần làm tốt sẽ được khen thưởng rất lớn.

*Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình người ta.

Biết được Tiêu Tiểu Đông đã tụ họp với Tiêu Tiểu Phàm, từ chỗ Tiểu Đông xác định Tiêu Tiểu Phàm ăn ngon, ngủ ngon, cũng không có gầy đi Tiêu Cảnh Đình cuối cùng cũng yên tâm rồi.

" Những trái cây này sắp thành thục." Cừu Vân nói.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

"Dược tính của nó sẽ thay đổi sao?" Cừu Vân hỏi.

Tiêu Cảnh Đình lắc đầu, nói: "Ta cũng không rõ lắm, đây là lần đầu tiên ta làm như vậy."

" Là vậy sao!" Cừu Vân thi triển mấy cái pháp quyết lên linh thụ do Tiêu Cảnh Đình cấy ghép. Một luồng linh khí nồng đậm ập vào trước mặt, Tiêu Cảnh Đình đang đứng ở bên cạnh đột nhiên có cảm giác bị một làn gió phất qua giữa cái nắng hè chói chang, mấy cây cây đào trong chốc lát trở nên phồn thịnh hơn vài phần.

Tiêu Cảnh Đình phát hiện Cừu Vân có khả năng nuôi trồng linh dược vô cùng lợi hại.

Bích ngọc đào rất khó cấy ghép, Cừu Vân có thể một hơi cấy ghép nhiều cây như vậy, tất nhiên là năng lực sẽ không tầm thường. Đáng tiếc, tất cả bích ngọc đào đều bị hắn dưỡng ra bệnh tật.

Cừu Vân hái một quả bích ngọc đào cắn hai miếng, trên mặt hiện lên vài phần hưng phấn.

"Ngươi đã thông qua khảo hạch, lát nữa ta cho ngươi chuyển thành chính thức, về sau rừng đào này sẽ do ngươi phụ trách." Cừu Vân nói.

Tiêu Cảnh Đình ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cảm ơn Cừu quản sự."

Cừu Vân xua tay, nói: "Không cần cảm tạ ta, đây là ngươi nên được, muốn cảm tạ cũng là ta cảm tạ ngươi, ngươi đã giúp đỡ ta đại ân."

"Nếu có việc gì có thể tìm ta hỗ trợ. Chỉ là ngươi vẫn nên là tìm địa phương lưu lại trước. Sau khi trở thành ngươi linh thực sư bên ngoài của Thanh Vân Tiên Môn có thể đưa người nhà vào ở cùng. Chỉ là Thanh Vân Tiên Môn có quy định một linh thực sư nhiều nhất chỉ có thể mang theo hai người nhà, ngươi suy nghĩ xem muốn dẫn theo ai." Sau khi Cừu Vân nói xong câu đó liền rời đi.

Tiêu Cảnh Đình nhìn bóng lưng Cừu Vân rời đi, không khỏi sửng sốt một hồi.

Tiêu Cảnh Đình thầm nói: Tiêu Tiểu Đông có phải đã sớm biết có cái quy định chỉ có thể mang theo hai người nhà cho nên mới nói muốn đi làm tạp dịch cho Âu Dương Cẩm Nguyệt. Nếu nhi tử nhà mình chỉ là một đứa trẻ bình thường Tiêu Cảnh Đình sẽ không nghĩ nhiều. Vấn đề làTiêu Cảnh Đình biết rõ con trai của hắn là kiểu người muộn tao quái đản, cho nên việc đại cục làm trọng là chuyện có khả năng.

Tiêu Tiểu Đông thưởng thức mây tía cung trên tay, nói: "Này cung thật không tệ!"

Âu Dương Cẩm Nguyệt gật đầu, nói: " Đương nhiên là không tệ. Dây cung được luyện chế từ gân giao long Trúc Cơ hậu kỳ, khom lưng* là dùng thiết tinh dung nhập vào, nhiều thứ tốt như vậy để làm ra một cây cung đương nhiên là không tồi."

*Chính là phần làm bằng gỗ trên cung

Luyện khí thuật của Tiêu Tiểu Phàm luyện vốn dĩ là được người khác khen ngợi, hơn nữa tiểu tử này là tên bại gia tử, thứ tốt đều không tiếc mà đem ra dùng, đồ vật làm ra tất nhiên là đáng giá.

" Cũng may ta tới sớm, bằng không thứ tốt như vậy liền để cho tiểu bạch kiểm lấy mất." Tiêu Tiểu Đông có chút may mắn nói.

Âu Dương Cẩm Nguyệt gật đầu, nói: "Đúng vậy!" Âu Dương Cẩm Nguyệt cũng nhìn Đổng Lâm không vừa mắt, nhưng mà tu vi của đối phương cao hơn nàng rất nhiều, nàng nhìn không thuận mắt cũng không thể làm gì được.

" Khi nào chúng ta đến sau núi?" Tiêu Tiểu Đông hỏi.

"Ta nhận một cái nhiệm vụ đi bắt tuyết thỏ ngọc, bất cứ lúc nào cũng có thể đi." Nhắc tới nhiệm vụ, Âu Dương Cẩm Nguyệt cũng có chút hưng chấn.

"Tuyết thỏ ngọc là cái gì?" Tiêu Tiểu Đông hỏi.

"Là một loại linh thỏ, dáng vẻ cũng chỉ là luyện khí hai tầng, ba tầng. Tuyết thỏ ngọc lớn lên đáng yêu rất nhiều nữ tu đều thích nuôi dưỡng, bắt được có thể bán, một con cũng có thể bán được ba bốn khối linh thạch." Âu Dương Cẩm Nguyệt giải thích.

Tiêu Tiểu Đông xem thường nói: " Nữ tu các ngươi thật nhàm chán, thời gian tu luyện còn không đủ mà còn đi dưỡng con thỏ."

"Có người nhàm chán mới có nhiệm vụ đơn giản nhiệm vụ như vậy! Tu vi của ta thấp, nhiệm vụ nguy hiểm đương nhiên không làm được." Âu Dương Cẩm Nguyệt tức giận nói.

Tiêu Tiểu Đông gật đầu, nói: " Nếu đã đã như vậy thì đi thôi."

Âu Dương Cẩm Nguyệt gật đầu, nói: " Được nha!"

Mặc dù tu vi của Tiêu Tiểu Đông biểu hiện bên ngoài chỉ có luyện khí năm tầng. Nhưng Âu Dương Cẩm Nguyệt biết, tu vi của đối phương còn xa hơn thế, đi theo bên người Tiêu Tiểu Đông, Âu Dương Cẩm Nguyệt có loại cảm giác kiên định.

Tiêu Tiểu Đông đi theo Âu Dương Cẩm Nguyệt tiến vào núi rừng phía sau, đi bộ một lúc lâu.

"Tới rồi đây chính là nơi tuyết thỏ ngọc thường xuyên lui tới, mặc dù tuyết thỏ ngọc thực lực không cao nhưng tốc độ chạy trốn rất nhanh." Âu Dương Cẩm Nguyệt nói.

Tiêu Tiểu Đông gật đầu, nhẹ nhàng nhảy lên cây.

Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn Tiêu Tiểu Đông đang đứng trên thân cây, trong mắt hiện lên vài phần kinh ngạc, động tác của Tiêu Tiểu Đông quả thực nhẹ nhàng uyển chuyển như gió.

Tiêu Tiểu Đông nhẹ nhàng dao động dây cung, vài mũi tên từ đầu ngón tay Tiêu Tiểu Đông phóng ra, bay vèo vèo.

Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn theo hướng mũi tên mộc đầy quỷ dị kia bay đi, chỉ thấy sáu mũi tên tạo thành một vòng tròn, vây nhốt một con thỏ tuyết trắng ở bên trong.

Âu Dương Cẩm Nguyệt vui vẻ đi tới đem thỏ trắng đặt vào bên trong túi linh thú.

Tiêu Tiểu Đông nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt hưng phấn, hỏi: "Đây là tuyết thỏ ngọc sao? Lớn lên rất mập mạp!"

Âu Dương Cẩm Nguyệt gật đầu, nói: "Thanh Vân Tiên Môn thức ăn ngon, linh thú có phúc! Những nữ tu liền thích linh thú phúc hậu như vậy."

Tiêu Tiểu Đông gật đầu, nói: "Thì ra là thế."

" Kỹ thuật bắn cung của ngươi không tệ a!" Âu Dương Cẩm Nguyệt khen ngợi.

Tiêu Tiểu Đông cười nói: " Còn tốt, không phải nói nơi này có rất nhiều tuyết thỏ ngọc sao? Chúng ta nắm chặt thời gian, lấy nhiều thêm hai con trở về."

Âu Dương Cẩm Nguyệt vội vàng gật đầu, nói:" Được."

Tiêu Tiểu Đông nhẹ nhàng dao động dây cung liên tiếp săn được ba con thỏ trắng. Ở thời điểm bắt giữ con thỏ thứ tư Tiêu Tiểu Đông gặp một chút phiền toái. Mũi tên của Tiêu Tiểu Đông như cũ vây khốn con thỏ, chỉ là có tiễn thủ khác tốc độ nhanh giống như Tiêu Tiểu Đông.

"Người nào?" Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.

Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn người tới, nhẹ nhàng cau mày, " Thì ra là Đổng Lâm sư huynh, sư huynh tới bắt con thỏ cho Kỷ Vân sư tỷ sao? Nếu như vậy chúng ta không quấy rầy nữa."

Tiêu Tiểu Đông nghe được Âu Dương Cẩm Nguyệt nói, không khỏi nhìn qua người phía trước.

Thiếu niên mặc một thân áo gấm, thoạt nhìn đúng là có chút giống là lão cha tiện nghi của. Chỉ là so với lão cha nhà mình thì tiện hơn nhiều, tuy rằng lão tử nhà mình trước kia cũng thực tiện.

"Âu Dương sư muội, nghe nói gần đây ngươi thu nhận một đệ tử dịch a!" Một nữ tu xinh xắn bên người Đổng Lâm hỏi.

Âu Dương Cẩm Nguyệt cau mày, nói: " Đúng là như thế."

Kỷ Vân cười nói: " Gần đây ta cũng muốn tìm một đệ tử tạp dịch, không biết sư muội tìm là cái cái dạng gì."

Tiêu Tiểu Đông từ trên cây nhảy xuống, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Kỷ Vân.

Kỷ Vân nhìn Tiêu Tiểu Đông, nói: "Âu Dương sư muội, ánh mắt của ngươi không tệ nha! Vị tiểu ca này lớn lên thực tuấn!"

Ánh mắt của Kỷ Vân ám muội đảo qua đảo lại trên người Tiêu Tiểu Đông.

Đổng Lâm nhìn Tiêu Tiểu Đông, trong ánh mắt hiện lên vẻ hứng thú: "Âu Dương sư muội, người hầu này của ngươi tài bắn cung không tệ! Nếu không ta ra 30 viên linh thạch, ngươi đưa hắn cho ta đi."

Sắc mặt Tiêu Tiểu Đông đột nhiên trầm xuống.

Âu Dương Cẩm Nguyệt lắc đầu, xin lỗi nói: "Xin lỗi Đổng sư huynh, không được."

Kỷ Vân cười nói: " Xem ra Âu Dương sư muội luyến tiếc rồi!"

Âu Dương Cẩm Nguyệt bất đắc dĩ cười cười, không nói chuyện, trong lòng thầm nói: Nếu Tiêu Tiểu Phàm biết bản thân nàng chỉ cần 30 viên linh thạch đã đem ca ca hắn đi bán, tiểu tử này nhất định sẽ không bỏ cho mình.

Kỷ Vân cười nói: "Nhìn dáng vẻ sư muội rất yêu thích vị này nha!"

Âu Dương Cẩm Nguyệt không bình luận gì.

" Cung tiễn của ngươi không tệ!" Đổng Lâm nói với Tiêu Tiểu Đông.

Trái tim của Âu Dương Cẩm Nguyệt trầm xuống. Cung tiễn của Tiêu Tiểu Đông chính là cung tên ban đầu Tiêu Tiểu Phàm dự định đưa cho Đổng Lâm kia. Tiêu Tiểu Đông ghét bỏ dáng vẻ nguyên bản của cung tiễn quá gây chú ý, liền đem cung tiễn sơn thành màu xanh lục, làm cho vốn dĩ là cung tiễn quý khí bất phàm lại lăn lộn thành cái cung tiễn giống như dế trũi.

Âu Dương Cẩm Nguyệt không nghĩ tới Tiêu Tiểu Đông đã đem cung tiễn biến thành như vậy mà Đổng Lâm vẫn có thể nhìn ra chỗ bất phàm, ánh mắt của Đổng Lâm thật không tầm thường!

Tiêu Tiểu Đông nhàn nhạt nói: "Còn tốt, cũng không ở được nơi thanh nhã."

Âu Dương Cẩm Nguyệt không muốn để Tiêu Tiểu Đông nói chuyện với Đổng Lâm nhiều, hàn huyên hai câu liền cùng Tiêu Tiểu Đông rời đi.

Kỷ Vân nhìn bóng lưng Âu Dương Cẩm Nguyệt, có chút nghi hoặc nói: "Âu Dương Cẩm Nguyệt ánh mắt thực cao, không ngờ tới lại thu một người hầu thật là làm người ngoài ý muốn."

Đổng Lâm nhìn bóng lưng Tiêu Tiểu Đông rời đi, trầm tư nói: " Cung tiễn kia của hắn rất phi phàm."

"Đổng sư huynh, huynh không cần lo lắng! Ta nghe nói Tiêu sư huynh vì ngươi mà chế tạo một mây tía cung. Không những phí tâm phí lực từ chỗ Lý trưởng lão lấy được gân ma giao long, mà còn thu thập thiết tinh từ chỗ Vương trưởng lão." Một tu giả trẻ tuổi đứng cạnh Đổng Lâm nói.

"Kỳ quái Đổng sư huynh, Tiêu sư huynh không có đưa cung tiễn cho ngươi sao?" Một thiếu niên bụ bẫm có chút bối rối nói.

Đổng Lâm lắc đầu, nói: "Không có."

" Thật? Nhưng mà ta nghe nói cung tiễn kia đã hoàn thành luyện chế, hơn nữa đã hoàn thành được vài ngày." Thiếu niên nói.

Đổng Lâm cau mày, nói: " Vậy sao?"

"Tiêu sư huynh sẽ không phải là đưa cho người khác đi." Thiếu niên mặt béo nói.

Kỷ Vân cau mày, nói: "Hắn nhận thức không nhiều người lắm, có thể đưa cho ai được!"

Đổng Lâm cười nói: " Đồ vật của Tiêu sư đệ đương nhiên là đưa cho ai cũng được."

Tiêu Tiểu Đông xụ mặt đi ở phía trước, Âu Dương Cẩm Nguyệt yên lặng đi theo phía sau Tiêu Tiểu Đông.

Đột nhiên Tiêu Tiểu Đông quay người lại, cau mày nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt, Âu Dương Cẩm Nguyệt có chút mờ mịt, nói: " Có chuyện gì vậy?"

Tiêu Tiểu Đông cắn răng, nói: "Tiểu Phàm coi trọng chính là thứ đồ như vậy?"

Âu Dương Cẩm Nguyệt: "......" Xem ra ấn tượng đầu tiên mà Đổng Lâm cho Tiêu Tiểu Đông thật sự rất tệ! Nhưng cũng cũng không thể trách được, ai bảo Đổng Lâm lần đầu tiên gặp mặt lại muốn dùng 30 viên linh thạch mua Tiêu Tiểu Đông chứ. Tiểu tử này cũng quá coi thường giá trị con người Tiêu Tiểu Đông, phải biết rằng lão cha Tiêu Tiểu Đông đưa hắn từ Man Hoang đại lục lại đây đã tốn mất một ngàn lượng!

" May mắn so với Đổng Lâm, tên kia càng thích ca ca là ngươi hơn." Âu Dương Cẩm Nguyệt nói.

Tiêu Tiểu Đông khẽ hừ một tiếng, nói: " Tiểu tử thúi kia có thể so sánh với ta được sao?"

Âu Dương Cẩm Nguyệt: "...... Chúng ta nắm chặt thời gian bắt nhiều thêm hai con thỏ đi."

Tiêu Tiểu Đông nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt gật đầu, nói: " Được!"

Tiêu Tiểu Đông thầm nói: Thời điểm mới gặp mặt, Âu Dương Cẩm Nguyệt vẫn là đại tiểu thư tôn quý được nuôi trong nhà của Âu Dương gia, thân phận cao quý. Cho tới bây giờ Âu Dương Cẩm Nguyệt bất quá cũng chỉ là một học viên bình thường trong học viện, cuộc sống có vẻ còn không tự tại bằng ở Âu Dương gia tự tại đâu. Có thể thấy được Thanh Vân Tiên Môn này cũng không phải địa phương tốt gì.

Tèn tén ten tui quay lại r đây