Tư chất của Tiêu Cảnh Đình kém hơn Hứa Mộc An không ít, Tiêu Cảnh Đình tốn ba viên Trúc Cơ đan mới Trúc Cơ thành công.
Tiêu Cảnh Đình cuối cùng hiểu rõ vì sao đại tiên môn lại coi trọng tư chất như vậy. Đối đại tiên môn mà nói, nếu có thể chỉ sử dụng một viên Trúc Cơ đan liền có một người Trúc Cơ. Tất nhiên sẽ tốt hơn dùng ba viên Trúc Cơ đan tạo ra một người Trúc Cơ.
“ Huynh thành công rồi?” Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình nói.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Chỉ cần có đủ tài nguyên, có đủ Trúc Cơ đan, việc đột phá Trúc Cơ cũng không phải là quá khó khăn. Hắn đã bước vào Trúc Cơ kỳ, tiếp theo phải suy nghĩ làm sao để đạt được thành tựu Kim Đan.
Hứa Mộc An rót cho Tiêu Cảnh Đình một chén nước, hỏi: “Kế tiếp huynh đã có tính toán gì chưa?”
“Trước tiên giải quyết chuyện của Bùi gia đã.” Tiêu Cảnh Đình nói.
Tiêu Cảnh Đình không thích mắc nợ nhân tình. Nói tóm lại Tiêu gia là vì hắn gϊếŧ Bùi Tụng mới bị liên lụy. Tiêu Cảnh Đình cảm thấy hắn cần phải giải quyết chuyện của Bùi gia trước khi rời khỏi Man Hoang đại lục.
“ Lão nhân Bùi gia lão nhân đã hơn một trăm tuổi, thăng cấp Trúc Cơ cũng có vài thập niên, chắc hẳn tu vi sẽ cao hơn chúng ta một chút.” Hứa Mộc An nói.
Khoé miệng Tiêu Cảnh Đình câu lên, nói: “Ta không tính toán đơn đả độc đấu*.” Tiêu Cảnh Đình ngẩng đầu lên, nâng chén với Hứa Mộc An, cười nói: “ Em không định giúp ta sao?”
* Đánh một mình
Tiêu Cảnh Đình cũng không có chủ nghĩa anh hùng gì hay hành sự phải quang minh lỗi lạc. Đối phương nếu có thể bỏ qua thể diện, lấy thực lực Trúc Cơ đối phó với người Luyện Khí, tự nhiên hắn cũng có thể không biết xấu hổ.
Hứa Mộc An nhoẻn miệng cười, nói: “ Hai người chúng ta nhất định là đánh qua.” Tài nguyên trên Man Hoang đại lục có hạn, tuy rằng lão nhân Bùi gia kia thăng cấp Trúc Cơ kỳđã vài thập niên. Nhưng cũng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, y và Tiêu Cảnh Đình cũng không kém bao nhiêu.
Tiêu Cảnh Đình tự biết thời gian quý giá, không nên lãng phí, cũng không có chậm trễ thêm. Hắn cùng Hứa Mộc An tiến vào Bùi gia, trực tiếp đi tìm vị lão tổ Trúc Cơ đang bế quan kia của Bùi gia “Luận bàn” một phen. Hai người liên thủ đánh cho vị kia rớt một cảnh giới, sau đó liền nghênh ngang bỏ đi, để lại người Bùi gia trợn mắt há hốc mồm.
Ba tu giả Trúc Cơ đại chiến, dao động kia hoàn toàn không có cách nào che dấu. Nhà cửa Bùi gia bị tổn hại không ít, có không ít tu giả ở xung quanh bí mật theo dõi trận đại chiến này.
Hai tu giả Trúc Cơ tới cửa đại chiến với vị Trúc Cơ của Bùi gia, trong nhất thời Bùi gia trở thành đề tài nói chuyện của các tu sĩ tại trà lâu.
Chuyện này giống như một cơn lốc xoáy truyền đến các thành thị.
Theo lý mà nói, hai tu sĩ Trúc Cơ không có lý do tìm tới một tu giả Trúc Cơ khác kɧıêυ ҡɧí©ɧ khiến người kia trọng thương. Hầu phủ phải ra mặt, chỉ là gần đây hầu phủ ốc còn không mang nổi mình ốc*. Cũng lười đi để ý những việc này, hơn nữa hầu phủ đã ra mặt cảnh cáo Bùi gia. Bùi gia lại vẫn có những hành động nhỏ, hầu phủ từ lâu đã cảm thấy không hài lòng.
*ý nói lo cho bản thân còn chưa xong
Một chiếc xe ngựa dừng trước biệt viện của Tiêu Kính Phong, Tiêu Cảnh Đình từ xe ngựa bước xuống.
Nhìn thấy Tiêu Cảnh Đình, trên mặt Tiêu Kính Phong không khỏi hiện lên vài phần kích động: “Tam đệ.”
“Nhị ca.” Tiêu Cảnh Đình đi qua cho Tiêu Kính Phong một cái ôm thật mạnh.
Tiêu Kính Phong đấm một cái thật mạnh vào sau lưng của Tiêu Cảnh Đình, nói: “ Đệ cuối cùng cũng trở lại, lâu như vậy ngay cả một lời nhắn cũng không có, làm nhị ca lo lắng gần chết.”
“ Lần này ta trở về sẽ ở lại một thời gian, đúng rồi nhị ca, ta nghe nói mấy ngày nay trong nhà không tốt lắm.” Tiêu Cảnh Đình nói.
Tiêu Kính Phong khẽ thở dài một hơi, đâu chỉ là không tốt lắm:“Cái này về sau hãy nói.”
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: “Cũng được.”
“Đúng rồi, ta nghe nói đệ và Mộc An đều thăng cấp Trúc Cơ, còn chạy đến Bùi gia đánh tên gia hỏa cậy già lên mặt kia một đốn. Lời đồn đãi này cũng quá vớ vẩn, có phải thật sự hay không.” Chuyện Bùi gia gặp phải công kích của hai tu sĩ Trúc Cơ, cũng truyền đến Mạc Thành. Nhưng hầu hết người Mạc Thành đều coi đây là lời nói vô căn cứ.
“ Tin đồn là sự thật.”
Tiêu Kính Phong nhìn Tiêu Cảnh Đình, kinh ngạc nói: “Tam đệ, đệ đã Trúc Cơ?”
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Tiêu Kính Phong mở to mắt, nhất thời kinh ngạc đến không nói nên lời. Từ lâu Tiêu Kính Phong đã cảm thấy người đệ đệ này không phải vật trong ao. Nhưng mà nhìn thấy Tiêu Cảnh Đình thăng cấp Trúc Cơ, Tiêu Kính Phong vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tiêu Tiểu Đông ôm Tiêu Tiểu Tấn từ xe ngựa đi xuống, gọi một tiếng: “Nhị bá.”
“Tiểu Đông trưởng thành rồi, rất tuấn tú!” Tiêu Kính Phong trêu chọc nói.
Tiêu Kính Phong ngó nghiêng phía sau, có chút hoang mang nói: “ Sao lại không thấy Tiểu Phàm!”
Sắc mặt Tiêu Cảnh Đình thay đổi, do dự một chút mới nói: “Tiểu Phàm, nó bị người Thanh Vân Tiên Môn mang đi rồi.”
Tên tuổi của Thanh Vân Tiên Môn, Tiêu Kính Phong cũng từng nghe nói qua. Nghe được Tiêu Tiểu Phàm được người Thanh Vân Tiên Môn thu nhận, ngay lập tức cảm thấy kinh ngạc.
“Tiểu Phàm được người của Thanh Vân Tiên Môn thu nhận?” Tiêu Kính Phong hỏi.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
“Đây là chuyện tốt, sao đệ lại mặt mày ủ rũ?” Tiêu Kính Phong hỏi.
Tiêu Cảnh Đình cười khổ nói: “Là chuyện tốt, chỉ là ta luyến tiếc.
Chuyện Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An trở lại đã gây ra chấn động không nhỏ trong Mạc Thành.
Đối với tin đồn Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An trở tu giả thành Trúc Cơ, người trong Mạc Thành đều ôm thái độ tín bán nghi.
Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An trở về, các đại gia tộc Mạc Thành đều áp dụng thái độ co đầu rút cổ không ra, trong nhất thời trị an tại Mạc Thành vô cùng tốt đẹp.
Tiêu Cảnh Đình kiểm tra vết thương của Tiêu Lâm Phong sau đó luyện chế cho Tiêu Lâm Phong mấy viên đan dược, làm cho Tiêu Lâm Phong từ từ hồi phục.
Sau khi thăng cấp Trúc Cơ, ánh mắt Tiêu Cảnh Đình tự giác trống trải hơn nhiều. Tiêu Lâm Phong, người ban đầu đã từng đã cho hắn cảm giác áp bách không nhỏ. Ở trong mắt Tiêu Cảnh Đình trở nên rất bình thường, thương thế của Tiêu Lâm Phong không hề nhẹ nhưng đối với Tiêu Cảnh Đình mà nói lại không tính là gì.
“Cảnh Đình, không ngờ con có thể thăng cấp Trúc Cơ.” Vương Lộ không khỏi có vài phần cảm khái nói.
Vương Lộ đối với tiểu nhi tử không có yêu cầu cao, chỉ nghĩ đối phương có thể thăng cấp luyện khí sáu tầng, an an ổn ổn làm một trưởng lão trưởng lão trong gia tộc. Lại không ngờ tới đại nhi tử nàng xem trọng nhất, hiện tại không khác gì một phế nhân, tiểu nhi tử lại trở tu giả thành Trúc Cơ.
“Cảnh Đình, lão nhân Bùi gia kia thế nào rồi? Nghe Mộc An nói tu vi người nọ hẳn là đã ngã xuống luyện khí chín tầng.” Vương Lộ hỏi.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Đôi mắt Vương Lộ hiện lên vài tia sáng lạnh lẽo. Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An đi đến Bùi gia một chuyến, lão nhân kia liền bế quan. Bế quan cái gì, nhìn dáng vẻ rõ ràng là cảnh giới ngã xuống, không dám gặp người. Bùi gia gây thù chuốc oán không ít, chỉ cần đem tin tức lão nhân Bùi gia cảnh giới ngã xuống truyền đi, tự nhiên sẽ có không ít người muốn đối phó Bùi gia.
Tiêu Cảnh Đình nhìn Vương Lộ, nói: “Mẫu thân, người không sao chứ.”
Vương Lộ lắc đầu, nói: “Không có việc gì, khoảng thời gian ngươi không ở đây, phụ thân ngươi và mẫu thân bị người khi dễ hỏng rồi, gia gia ngươi cũng đừng nhắc đến nữa.”
Tiêu Cảnh Đình vỗ vai Vương Lộ nói: “Mẫu thân, không phải ta đã trở lại rồi sao?”
“Phụ thân ngươi thế nào rồi?” Vương Lộ hỏi.
“ Căn cơ của phụ thân rất tốt, chờ thêm hai ngày nữa hẳn là có thể củng cố tu vi.” Tiêu Cảnh Đình nói.
Vương Lộ gật đầu, nói: “Ta nghe nói, ngươi cho nhị ca ngươi không ít Dưỡng Nguyên Đan?”
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: “Đúng vậy! Mẫu thân, phần của người ta đã chuẩn bị tốt ở đây.”
Vương Lộ cầm lấy đan dược, không khỏi có chút kích động. Vương Lộ không nghĩ tới sẽ có một ngày nàng phải dựa vào nhi tử của mình.
“Cảnh Đình, ngươi đã đến xem đại ca ngươi chưa?” Vương Lộ hỏi.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: “Xem qua, đại ca dường như không muốn để ý đến ta.” Tiêu Thanh Nham không để ý tới hắn, Tiêu Cảnh Đình tự nhiên cũng sẽ không mặt nóng dán mông lạnh.
Đại khái là biết tính tình của Tiêu Thanh Nham, sắc mặt Vương Lộ thay đổi, có chút khó xử nói: “Đại ca ngươi chính là như vậy, tính tình có chút bướng bỉnh. Nhưng dù sao hắn cũng là đại ca ngươi, hơn nữa lần này hắn bị thương, cũng có chút quan hệ với ngươi. Ngươi xem nếu có thể giúp thì giúp một phen. Đại ca nhị ca đều là ca ca ngươi, ngươi không cần nặng bên này nhẹ bên kia!”
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nhàn nhạt nói: “Nếu đại ca tìm ta, tất nhiên ta sẽ cố hết sức.”
Tiêu Cảnh Đình âm thầm bĩu môi trong lòng, tên gia hỏa Tiêu Thanh Nham đến giờ vẫn còn còn làm bộ làm tịch. Đối phương như vậy, hắn là cao nhân Trúc Cơ cũng sẽ không đi cầu hắn ta. Dù sao người bị thương lại không phải hắn, người cần trị liệu cũng không phải là hắn.
Vương Lộ nhìn dáng vẻ Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: " Được rồi.”
Tiêu Cảnh Đình suy nghĩ, sớm muộn gì hắn cũng phải rời khỏi Mạc Thành. Trước khi rời đi tốt nhất có thể giúp Tiêu gia có được một Trúc Cơ, như vậy sau khi hắn rời đi, gặp được sự cố đột ngột như lần này, cũng không đến mức không có khả năng chống trả.
Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An đang ở trên phố.
“ Huynh muốn mở một cửa hàng đan dược?” Hứa Mộc An hỏi.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: “Đúng vậy! Chúng ta cần rất nhiều linh thạch, bán đan dược chính là cách nhanh nhất.”
Hứa Mộc An gật đầu, nói: “Cũng đúng, huynh muốn mở cửa hàng đan dược ở Mạc Thành sao?”
“Đúng vậy!” Tiêu Cảnh Đình nói.
“Mạc Thành có phải hay không có chút nhỏ?” Hứa Mộc An hỏi.
Tiêu Cảnh Đình lắc đầu, nói: “Sợ cái gì, rượu thơm không sợ hẻm sâu, chỉ cần đồ vật tốt tự nhiên sẽ có người tới.”
Lúc trước hắn và Hứa Mộc An đều ở Luyện Khí kỳ, một ít đan dược trân quý hoàn toàn không dám mang ra. Hiện tại thì khác, hắn cùng Hứa Mộc An đều là Trúc Cơ, nếu có người tới cửa tìm chết, thực lực của bọn họ cũng đủ để tự bảo vệ mình.
Những người Mạc Thành nhìn thấy Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An, sắc mặt đều có chút quỷ dị. Tin tức hai người xông vào Bùi gia, khiến cho tu giả Trúc Cơ của Bùi gia phải bế quan vô cùng huyên náo. Mạc Thành đối với lời đồn này đều ôm thái độ bán tín bán nghi. tuy rằng có người nghi ngờ, cũng sẽ không có ai chủ động đi lên kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Chu Khang Hòa đứng ở bên ngoài cửa hàng, suy tư nhìn Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An.
“Ca, thế nào, huynh có nhìn ra cấp bậc của Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An không?” Chu Khang Tề hỏi.
Chu Khang Hòa lắc đầu, nói: “Nhìn không ra.”
Hắn nhìn không ra cấp bậc của đối phương cấp bậc. Nhưng lại cảm nhận được một loại hơi thở sâu không lường được từ trên người đối phương. Loại hơi thở này hắn chỉ từng cảm nhận từ trên người đạo sư Trúc Cơ của học viện trên, hai người kia thật sự là Trúc Cơ.
Tiêu Cảnh Đình đã sớm chú ý tới Chu Khang Hòa. Tiêu Cảnh Đình nhớ rõ thời điểm hắn vừa tới Mạc Thành, Chu Khang Hòa là đệ nhất Mạc Thành có tên tuổi rất lớn. Chỉ là hiện tại, Tiêu Cảnh Đình đối với Chu Khang Hòa đã không có cảm giác gì. Thực lực tăng lên, tầm mắt liền trở nên trống trải, Tiêu Cảnh Đình thầm nói: Đối với kẻ bản thân chỉ cần nhất kiếm là có thể gϊếŧ chết, không có cảm giác cũng không có gì kỳ lạ.