- Không phải….
Long Vũ ngẩng đầu, nhìn Đường Hương Hương mỉm cười, thành khẩn nói
- Tiểu sư muội, em sao có thể nghĩ như vậy được…. Em
Khuôn mặt Đường Hương Hương bỗng nhiên ửng đỏ, thanh âm có chút cô đơn:
- Nhưng em cảm thấy mình rất vô sỉ…. Bởi vì em đã không thể nào hận được anh nữa.
Long Vũ hì hì cười nói:
- Tiểu sư muội, như thế mới là tốt nhất. Em với anh kỳ thật cũng không có thâm thù đại hận gì cả, em không nên hận anh.
- Nhưng mà….
Khuôn mặt Đường Hương Hương đỏ ửng có chút tái nhợt, bỗng nhiên nước mắt như mưa, thanh âm nhỏ như muỗi kêu:
- Nhưng anh đã hủy đi sự trong sạch của em, em sẽ không tha thứ cho anh….
Long Vũ nghe vậy nhất thời có chút buồn bực. Nói cả nửa ngày trời, hình như hận ý trong lòng nàng vẫn còn.
Chẳng phải đã có câu phụ nữ là khẩu thị tâm phi sao. Lại nói hiện tại, Đường Hương Hương tuy ngoài miệng vẫn còn nói oán hận mình, nhưng trên thực tế cũng không có kháng cự vẫn để cho hắn ôm.
Thế này xem như là đã có tiến triển rất lớn rồi.
Đường Hương Hương đột nhiên đẩy Long Vũ ra, chun cái mũi vào nách ngửi vài lần, cau mày nói:
- Sao trên người của em hình như có mùi lạ, nhất định là sau khi tu luyện lưu lại. Anh là người xấu, cũng không có nhắc nhở em một tiếng, làm cho em xấu mặt.
Long Vũ có chút ủy khuất.
Hắn căn bản là không có ngửi thấy mùi gì trên người của Đường Hương Hương cả. Đường Hương Hương sở dĩ như vậy phỏng chừng là thiên tính của phụ nữ. Con gái đứa nào mà chẳng thích làm đẹp.
- Từ lúc này trở đi, không cho anh rời khỏi hang núi, em muốn đi ngâm nước nóng.
Đường Hương Hương dùng ngón tay chỉ Long Vũ nói:
- Nếu anh dám nhìn trộm, em sẽ móc mắt của anh.
Long Vũ vỗ ngực nói
- Hãy đi đi, em phải tin nhân phẩm của anh chứ.
Đường Hương Hương sau khi rời khỏi sơn động, Long Vũ liền vội vàng liên hệ với La Lâm.
- La Lâm, cái ảo trận này rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể phá giải. Chúng ta cứ ngồi ở đây cũng không phải là biện pháp.
Long Vũ nói.
- Thật xin lỗi…
La Lâm nói:
- Chủ nhân, hiện tại muốn phá ảo trận chỉ dựa vào năng lượng bây giờ của tôi là không được … Tôi cần ….
Long Vũ cắt ngang lời La Lâm nói:
- Tôi biết cô cần nguồn năng lượng cực lớn mới có thể khôi phục lại các chức năng trước kia. Tôi cần phải gia tăng tu luyện….
- Đúng vậy. Ý của tôi đúng là như thế.
La Lâm nói
- Ai…
Long Vũ thở dài một tiếng:
- Xem ra lúc này đành phải dựa vào chính bản thân mình để giải quyết …
- Chủ nhân, tôi có một cách ….
La Lâm dường như chợt nghĩ ra cái gì:
- Chủ nhân nếu có thể gọi Thiên Dực Hổ tới đây, thì có thể phá được ảo trận. Thiên Dực Hổ có một năng lực trời sinh để phá ảo trận, nó có khả năng nhìn rõ ràng mọi việc.
- Chỉ có điều ai biết được con mèo chết tiệt kia hiện đang ở đâu.
Long Vũ thở phì phì nói:
- Vốn nó theo chị Tuyết Cơ. Nhưng là thời gian trước, chị Tuyết Cơ cũng không biết rõ nó đi đâu cả.
- Từ Từ…
Long Vũ vỗ ót.Khóe miệng mỉm cười nói
- Tại sao tôi lại quên mất, chính tôi cũng có thiên nhãn …
Nói xong Long vũ liền vui vẻ tiến lên.
- Tiểu sư muội chúng ta có biện pháp rồi …
Long vũ hưng phấn la lên một tiêng.Nhất thời chạy khỏi hang núi hướng suối nước nóng chạy đến hô to:
- Tiểu sư muội. Anh có thiên nhãn, có lẽ anh có thể phá được ảo trận….
Nghe thấy tiếng hét của Long Vũ ở ngay phía sau, Đường Hương Hương bỗng giật mình hô lên:
- Không được tới, không được tới…
Long vũ thoáng chút sửng sốt liền suy nghĩ “Hay là trong nước nóng có cá sấu”
Suy nghĩ vừa hiện,Long Vũ trong lòng căng thẳng, kêu to một tiếng
- Tiểu sư muội chớ có sợ, anh đến cứu em đây ….
Nói xong, hắn vội vàng lấy ra vũ khí, đến khi gần đến sát suối nước nóng, hắn nhất thời ngây dại. Chỉ thấy trong suối nước nóng kia mờ mờ ảo ảo sương khói mênh mông, hiện lên bóng dáng Đương Hương Hương đang tắm rửa, mái tóc thật dài nổi trên mặt nước, vai mềm nhẵn như tơ lụa, bộ ngực hơn phân nửa không chìm trong nước có thể thấy được khe rãnh ….
Nhìn thấy Long Vũ xuất hiện, khuôn mặt Đường Hương Hương đỏ bừng vì xấu hổ,tức giận lên tiếng quát:
- Anh... Người xấu, còn chưa cút.
Long Vũ bị tiểu sư muội mắng lúc này mới hồi phục tinh thần nói:
- Xin lỗi, không phải là anh cố ý, anh tưởng em bị cá sấu tấn công.
- Vô sỉ…
Đường Hương Hương bĩu môi mắng:
- Đây là suối nước nóng thì lấy đâu ra cá sấu…
- A…
Long Vũ kêu lên một tiếng, lập tức như nhớ đến cái gì, vội vàng nói
- Tiểu sư muội, em có phải nên tránh đi một chút.
- Người xấu, nhắm đôi mắt của anh lại …
Đường Hương Hương hét lên một tiếng, vội vàng chìm vào trong nước, chỉ để lại cái đầu ở trên, Đường Hương Hương nghiến răng nghiến lợi nhìn Long Vũ nói
- Người xấu, anh hôm nay lại một lần nữa hủy đi sự trong sạch của em, em sẽ không để anh yên… Anh còn không nhắm mắt lại.
- A….
Long Vũ lên tiếng, dựa theo yêu cầu của Đường Hương Hương nhắm đôi mắt lại, chẳng qua là đã quá muộn rồi. Bóng dáng thiên kiều yểu mị của nàng đã sớm khắc sâu trong đầu của hắn.
- Tiểu sư muội, kỳ thật dáng người của em rất đẹp….
Có lẽ là thật tâm khen ngợi cũng có thể là bị tà niệm của La Hậu, tóm lại gương mặt Long Vũ thì mỉm cười còn trong miệng thì không ngừng ca ngợi Đường Huơng Hương.
Nghe Long Vũ nói như vậy, Đường Hương Hương thẹn quá hóa giận, không suy nghĩ đến vấn đề khác, vẫy tay lấy ra thanh thủy kiếm, sử dụng đạo pháp của sư phụ Tuyết Cơ truyền cho nàng là Thủy Thần đạo pháp nhưng tụ ra một quả cầu thủy lôi, hướng tới Long Vũ.
Long Vũ không dám chậm trễ, vội vàng lấy Thiên Sư pháp kiếm chặn trước mặt múa lên một đường kiếm ngăn chặn đạo thủy lôi kia, tránh không lâm vào kết cục thành kẻ bị ướt sũng.
- Tiểu sư muội, kỳ thật là anh muốn nói cho em biết anh đã nghĩ ra biện pháp để rời khỏi nơi này.
Gương mặt Long Vũ toát nên một tia tự tin nói:
- Em có thể còn chưa biết, hiện tại anh đã mở được thiên nhãn, anh có thể dùng thiên nhãn để đi ra khỏi ảo trận.
Nghe Long Vũ nói như vậy, Đường Hương Hương trong lòng nhất thời tràn ngập vui sướиɠ, giận dữ lúc trước nhất thời tan thành mây khói.
Ngưng một lúc, nàng nói:
- Anh tránh một chút, em muốn lên bờ.
- Ừ.
Long Vũ trả lời một tiếng rồi vội vàng xoay người rời khỏi.
Sau khi Đường Hương Hương lên bờ liền khẩn trương thúc giục Long Vũ dùng thiên nhãn phá trận. Long Vũ bày ra một bộ dạng trâu bò. Quyết định thi thố tài năng.
Nhưng lại không được như mong đợi, nửa giờ sau, mặc dù thiên nhãn đã mở, nhưng làm cách nào đi nữa Long Vũ cũng không thể đem Đường Hương Hương rời khỏi ảo trận. Di chuyển cả nửa ngày, bọn họ lại quay về chỗ cũ.
- Hừ…
Đường Hương Hương hờn giận hừ lạnh một tiếng nói:
- Chỉ biết ba hoa chích chòe…
Long Vũ có chút buồn bực, không phải tại hắn ba hoa. Vấn đề chủ yếu là hắn tự tin quá mức. Hoặc cũng có thể nói chỗ này quá mức bí hiểm.
Chẳng qua lời đã nói ra không thể rút trở về được nữa, không kể vì lý do gì, tóm lại hắn đã thất bại.
Mùi vị bị nữ nhân khinh bỉ thật sự là khó chịu, Long Vũ thở phì phì phất tay nói:
- Tiểu sư muội, không cần lo lắng, anh sẽ dẫn em trở về được…
- Hừ…
Đường Hương Hương dường như đã mất lòng tin vào Long Vũ. Trong lòng bực tức xoay người bước đi vào sơn động. Mãi cho đến khi trời tối nàng cũng không cùng Long Vũ nói một câu nào.
Trời tối dần, sơn động lạnh lẽo, Đường Hương Hương đang ngồi xếp bằng trên tảng đá, tâm trạng không bình yên một chút nào. Mà phía sau Long Vũ cũng không có ở trong sơn động.
Chẳng biết vì cái gì, Đường Hương Hương cũng không hi vọng thấy Long Vũ ở trong này, nói như vậy trong lòng nàng lại có chút dễ chịu.
- Tiểu sư muội, anh đã vể…
Long Vũ đến gần sơn động nghiêm túc nói:
- Em yên tâm đi, anh đã dùng phương thức đặc biệt để thông báo cho Tiểu Hổ đẹp trai của anh, chỉ cần nó tới động Vô Tình thì chúng ta có hi vọng rồi.
Thì ra ban ngày sau khi thất bại Long Vũ đã rút ra kinh nghiệm xương máu, quyết định nghĩ biện pháp. Nhưng đến khi bầu trời tối đen hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp gì. Cuối cùng vẫn nhờ có La Lâm đề nghị, Long Vũ dùng tâm thần cảm ứng hướng tới Thiên Dực Hổ phát tín hiệu cầu cứu. Nếu may mắn Thiên Dực Hổ sẽ nhận được tín hiệu cầu cứu mà tới phá trận.
- Hừ…
Đường Hương Hương xoa xoa mũi lại phát ra một tiếng hừ:
- Lời nói của anh liệu có thể tin được nữa không?
Long Vũ đột nhiên kéo bàn tay bé nhỏ của Đường Hương Hương nhẹ nhàng nói:
- Tiểu sư muội, em yên tâm, bất kể thế nào anh cũng đều nghĩ biện pháp mang em rời khỏi chỗ này. Đây là Long Vũ anh có lời thề với em. (Biên: Lại hứa)
Đường Hương Hương trong lòng khẽ run lên, vội vàng kéo bàn tay về hừ một tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Chờ sau khi ra được khỏi nơi đây, anh hãy mạnh miệng cũng không muộn...
Ngưng một lúc, Đường Hương Hương dường như nhớ tới cái gì tức giận nói:
- Tới đây, để em móc một con mắt của anh…
Long Vũ vội vàng nói:
- Thật oan uổng cho anh, kỳ thật anh cái gì cũng không thấy… Hơn nũa khi anh nghe được tiếng em hét lên thực sự là tưởng có cá sấu xuất hiện…
Long Vũ trợn mắt nói dối nhưng trên mặt lại thể hiện thần sắc vô cùng chính trực.
Đường Hương Hương bộ dạng tức giận, khuôn mặt nhuộm một màu đỏ, nhớ lại nửa thân trên của mình bị con người xấu xa này nhìn trộm, trong lòng không thể không tức giận.
Nếu không phải niệm tình hắn đã giúp nàng, thì nàng đã thực sự có ý nghĩ muốn rút kiếm gϊếŧ người.
Đường Hương Hương nổi giận gương mặt ủng đỏ, nhìn càng xinh đẹp, cực kỳ mê hồn. Long vũ môi khô khốc đột nhiên lá gan to lên nói:
- Tiểu sư muội, không bằng chúng ta kết hợp làm một đôi đạo lữ đi… Em với anh may mắn mấy lần cùng chung sống chết, hơn nữa đạo lực của chúng ta có thể bổ sung và kết hợp được với nhau…
Đường Hương Hương nghe vậy, hô hấp nhất thời dồn dập.
- Anh nói bậy bạ gì đấy?
Đường Hương Hương vẻ mặt bối rối, bộ ngực sữa phập phồng. Không biết nói cái gì cho tốt.
- Tiểu sư muội, anh thích em…
Long Vũ hai mắt nhìn chằm chằm vào Đường Hương Hương nghiêm túc nói:
- Tiểu sư muội, anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh phải có trách nhiệm đối với em.
Đường Hương Hương đứng bật dậy, đem bàn tay nhỏ bé từ trong tay Long Vũ rút trở về cả giận nói:
- Em không cần anh có trách nhiệm, em cũng không cần sự cảm thông của anh.
- Tiểu sư muội, vì em và anh đã có quan hệ thân mật, rõ ràng cũng giống như một đôi thần tiên đạo lữ.
Long Vũ nói:
- Em hiện tại đã là người của anh.
- Im miệng...
Đường Hương Hương nước mắt lưng tròng, quát một tiếng, thanh Bích Thủy pháp kiếm truyền thuyết nhất thời đã đặt ngay trên cổ của Long Vũ, nàng tức giận quát lớn:
- Anh lải nhải ít thôi, nếu anh còn nói bậy, hiện tại em gϊếŧ chết anh…
LongVũ không kiêu ngạo, không siểm nịnh cười lạnh một tiếng nói:
- Gϊếŧ đi, nếu em cảm thấy gϊếŧ chết anh rồi lòng em mới có thể yên ổn vậy em hãy động thủ đi.
- Người…Người xấu…
Đường Hương Hương thu hồi pháp kiếm, giơ nắm tay lên liền hướng trước ngực Long Vũ mà đánh tới. Lúc này nàng thật sự rất tức giận. Một quyền đánh đến Long Vũ cũng không có phòng bị, lập tức thụ thương phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn thấy Long Vũ hộc máu, Đường Hương Hương trong lòng đau đớn không nói nên lời, nghiến răng cả giận nói:
- Anh tại sao lại không né tránh?
Long Vũ sau khi phun một ngụm máu khóe miệng vẫn còn dính máu, trong mắt đỏ ngầu, tức giận nói:
- Tiểu sư muội, lý do làm như vậy, tất cả đều bởi vì em là tiểu sư muội của anh, cũng là người mà anh thích, chứ không phải bởi vì anh xin lỗi em.
Đường Hương Hương trong lòng run lên, sửng sốt một chút, nàng nhẹ giọng nói:
- Anh còn nói cái gì…
- Đánh tiếp đi, đánh chết anh rồi mà lòng em có anh là tốt rồi.
Ánh mắt Long Vũ dịu dàng nói.
Đường Hương Hương vốn cá tính quật cường, từ nhỏ đã không biết cúi đầu. Long Vũ dùng những lời nói đó cũng đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ lửa giận của nàng, cơn giận bốc lên không thèm quản đến việc gì khác. Đường Hương Hương tay cầm Bích Thủy pháp kiếm trong mắt hiện lên một tia sát ý.
Đối diện với sinh tử trước mắt Long Vũ chỉ mỉm cười, rồi chầm chậm nhắm hai mắt lại.
- Người xấu…
Mắng một tiếng, Đường Hương Hương cũng từ từ thu lại Bích Thủy pháp kiếm, trong đôi mắt nước mắt giàn dụa.
Thừa dịp nàng còn đang xao động, Long Vũ đột nhiên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng. Miệng khẽ hôn nhẹ vành tai nàng nói:
- Tiểu sư muội, em không nỡ gϊếŧ anh.
Nói xong, Long Vũ dùng lưỡi lại liếʍ quanh vòng tai nàng một lần.
- Ư…
Đường Hương Hương đang còn kinh hãi thân mình run lên. Đang muốn mở miệng mắng to cũng không nghĩ đến Long Vũ đã dùng miệng đem đôi môi nàng khóa chặt lại.
Đây là lần thứ hai, hai người hôn môi, Đường Hương Hương trong đầu trống rỗng, trống ngực đập nhanh hơn vô số lần.
- Ô ô…
Lý trí thúc đẩy nàng phản kháng, nàng liều mạng giãy dụa, đôi bàn tay trắng như phấn không ngừng hướng đến phía lưng Long Vũ mà đánh tới. Đối với Long Vũ mà nói đánh như thế khác nào gãi ngứa.
Sau một hồi hôn môi, Đường Hương Hương vừa buồn bực vừa sảng khoái.
- Vô sỉ…
Mắng to một tiếng, Đường Hương Hương chạy khỏi sơn động, lập tức hướng suối nước nóng mà bước đến, tìm được một tảng đá ngồi xuống. Long Vũ quyết định rèn sắt khi còn nóng, theo sát ngay bên nàng ngồi cách Đương Hương Hương không đến một thước.
- Ào ào…
Đường Hương Hương dùng chân đá vào suối nước nóng, một đá này làm bọt nước văng tung tóe, bắn hết vào quần áo của Long Vũ.
Long Vũ có chút bất mãn, khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Đương Hương Hương nhưng thấy nàng bộ dáng vừa tức giận lại có vẻ đắc ý trông rất đáng yêu nên không thể phát tác.
Xoay chuyển ánh mắt, hắn cẩn thận nhìn nàng, đôi chân thon thả trắng như ngọc bích, tâm trí nhịn không được lại có chút xao động.
- Em hận anh…
Đường Hương Hương thở hổn hển nói.
- Hận cùng yêu chẳng qua chỉ là một khái niệm, không quản là yêu hay là hận. Tóm lại trong lòng em có anh.
Long Vũ nói.
Đường Hương Hương phản bác:
- Anh nói sai rồi, trong lòng em khi nào có anh?
Long Vũ vẫn như trước không tức cũng không nổi nóng hỏi:
- Anh hỏi em, trong lòng em có phải là rất hận anh… giận anh. Mấy điểm này có thể chứng minh, trong lòng em có anh. Hơn nữa lúc hôn môi, em cũng có chút chủ động….
- Em… Anh… anh nói bậy…
Đường Hương Hương dường như bị ủy khuất thật lớn, nước mắt tràn ra cùng sự tức giận nói:
- Em chủ động thì làm sao, em thích hôn môi thì làm sao, mấy cái này cũng không ngăn được em hận anh. Em nói cho anh biết, muốn cùng em làm đạo lữ, đời này anh đừng mơ….
- Em…
Long Vũ có chút tức giận:
- Tiểu sư muội, tấm thân trong trắng của em là bị anh lấy mất, ngoại trừ anh, em cảm thấy còn có người khác chấp nhận em sao?
- Anh…
Đường Hương Hương tức giận không nói nên lời.
Long Vũ khinh thường nói:
- Tiểu sư muội, đừng cho là anh cần em, thương yêu em mà em có thể không coi anh ra gì…. Nhẫn nại của anh cũng chỉ có giới hạn thôi.
- Anh… Con người xấu xa, anh chiếm tiện nghi của em, xong lại còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ mắng chửi em. Anh là loại người gì vậy?
Đương Hương Hương rốt cục nhịn không được mắng to, lại còn chửi đổng rất giống như những người đàn bà chanh chua bán cá ở chợ.
- Không phải là nhìn có một lần thoáng qua thôi sao?
Long Vũ lại tiếp:
- Nửa người dưới của em, anh lại không có nhìn…
Nói thật lúc trước tại suối nước nóng đúng là nhìn trộm nhưng ngoại trừ chứng kiến được dáng người rất đẹp ra cũng không có nhìn thấy một cái gì khác.
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt của Đường Hương Hương lại một lần nữa ửng đỏ, nàng cúi đầu không dám trực tiếp nhìn vào mắt của Long Vũ, hơi thở cũng hỗn loạn.
- Nhìn em vài lần không thể khiến em thiếu hai lạng thịt.
Long Vũ hít vào một hơi nhàn nhạt nói
- Tiểu sư muội, anh đối với em có chút thất vọng, hy vọng em sau này không kiếm chuyện mà gây sự với anh. Tình hình trước mắt không thích họp cho chúng ta bất hòa…
- Anh…. Anh lại giáo huấn em.
Đường Hương Hương có chút bối rối nhẹ giọng hỏi:
- Anh chẳng lẽ không có một chút phong độ của con trai sao? Anh không nhường em một chút được sao?
Nói tới đây, nước mắt Đường Hương Hương lại tuôn ra.
- Hừ…
Vì không muốn cho Long Vũ giễu cợt, Đường Hương Hương xoay người sang chỗ khác.
Nhìn đôi vai run lên vì kích động của nàng, Long Vũ thầm thở dài một tiếng, đi qua một chút, khẽ xin lỗi rồi nhẹ nhàng duỗi tay khoát lên đôi vai của Đường Hương Hương.
Đường Hương Hương có chút rung động, xoay người lại, đang muốn mượn đề tài để nói chuyện, thì thấy con người bên trong của Long Vũ lộ ra vẻ mặt thương cảm tràn ngập áy náy.
Không có suy nghĩ gì, Đường Hương Hương thấy trong lòng mình có một chút lay động.
- Tiểu sư muội, xin lỗi, anh không nên tức giận với em. Em nói đúng, anh nên rộng lượng một chút, anh dù sao cũng là sư huynh của em mà…
Long Vũ tận lực đem thanh âm của mình trở nên bình tĩnh nói:
- Em yên tâm, kể từ hôm nay anh sẽ nỗ lực khống chế tình cảm của mình…
Tựa như cảm nhận được sự chân thành trong lời nói, Đường Hương Hương trong lòng nổi nên một trận ngọt ngào, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng chớp chớp, lông mi dài nhìn rất xinh đẹp.
- Long Vũ sư huynh …
Đương Hương Hương nhẹ giọng gọi.
- Ừ.
Long Vũ rốt cuộc lộ ra một nụ cười chua xót, quả thật khoong dễ dàng từ chuyện ở Âm Sơn đến giờ, tiểu sư muội bây giờ mới là lần đầu tiên gọi hắn một tiếng Long Vũ sư huynh.
- Tiểu sư muội, có phải là em đã tha thứ cho anh.
Long Vũ hỏi.
Đường Hương Hương ngượng ngùng cười nhẹ giọng nói:
- Long Vũ sư huynh, chính theo như lời anh nói thì anh không có gì sai cả, tại sao lại nhắc đến chuyện tha thứ. Chính em đã nghĩ thông suốt, mấy ngày nay thật sự đã để anh chịu nhiều ủy khuất… Điều này em sẽ ghi tạc trong lòng.
Nói tới đây, Đường Hương Hương lại giải thích:
- Long Vũ sư huynh, hy vọng anh không để ý… Từ hôm nay trở đi anh vẫn sẽ là Long Vũ sư huynh của em được không.
- Ừ.
Long Vũ nhìn Đường Hương hương cảm thấy nàng thật khờ dại lại quyến rũ,ánh mắt pha chút phức tạp.