Hành động của nàng tối qua, hắn đều nhìn thấy hết.
Con cá đã mắc câu rồi.
Bây giờ có thể tiến hành bước tiếp theo.
Mộ Vân Y trong lòng vui vẻ, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Trên đường trở về, những người hầu đi ngang qua đều cung kính hành lễ với nàng.
Một đêm yên giấc tại Thính Phong Viện của vương gia, e rằng tin tức này đã lan khắp cả vương phủ.
Chắc hẳn mấy vị tiểu thϊếp kia đang tức đến nghiến răng nghiến lợi!
Vừa trở về viện của mình, ba nha hoàn lập tức xúm lại, trên mặt tràn đầy vẻ hân hoan.
“Nô tỳ đã biết mà! Vương gia gặp chủ tử xong nhất định sẽ không nỡ để người rời đi.” Tiểu Hạ cười đùa, trong mắt tràn đầy niềm vui.
“Không chỉ muội nghĩ vậy đâu, bọn ta cũng nghĩ như thế!” Tiểu Xuân che miệng cười khúc khích.
Nghe mấy nha hoàn trêu ghẹo, trong lòng Mộ Vân Y không khỏi buồn cười.
Nếu ba người này biết rằng nàng còn chưa gặp mặt Kình Thương, không biết vẻ mặt của họ sẽ như thế nào đây.
Lúc này, Tiểu Thu cầm theo một hộp thức ăn bước vào sân, vừa nhìn thấy chủ tử liền vui mừng nói:
“Chủ tử, người đã về rồi!”
“Đừng đứng đó nữa, chủ tử của các ngươi đang rất đói rồi.”
Ba nha hoàn lập tức bày biện thức ăn.
Mộ Vân Y nhìn bữa sáng trên bàn, so với ngày thường phong phú hơn gấp nhiều lần, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Mỗi lần Tiểu Thu lấy ra một món ăn, nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ hơn:
“Chủ tử, người không biết đâu, hôm nay khi nô tỳ vừa đến phòng bếp, mấy nữ đầu bếp kia nhiệt tình lắm, món ngon món ngọt gì cũng đều cho vào hộp đựng thức ăn. Trước đây khi nô tỳ đến, bọn họ toàn vênh mặt kiêu căng, chẳng thèm để ý đến nô tỳ. Bây giờ nhìn bọn họ ra sức nịnh bợ, đúng là hả giận!”
“Muốn sau này có thể ngẩng cao đầu nhìn người khác không?”
Ba nha hoàn hưng phấn gật đầu lia lịa.
“Sau khi dùng bữa xong, giúp ta chuẩn bị ít nguyên liệu.”
“Vâng.”
Trong viện có một căn bếp nhỏ, từ trước đến nay đều để trống.
Tiểu Thu và Tiểu Xuân mang theo hai túi nguyên liệu, trong đó có đủ loại nguyên liệu phức tạp, khiến bọn họ hoàn toàn không đoán được chủ tử muốn làm gì.
Bột mì, bột thạch, đậu đỏ, hoa quế, đường, mật ong…
Hai nha hoàn đứng bên cạnh, nhìn chủ tử xử lý nguyên liệu một cách thành thạo, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một tiểu thư cành vàng lá ngọc chưa từng động tay vào việc bếp núc.
Tiểu Hạ bước vào bếp: “Chủ tử, vương gia đã hạ triều, hiện đang ở Thính Phong Các.”
Đúng lúc đó, bánh vừa được lấy ra khỏi nồi.
Ba nha hoàn nhìn chằm chằm vào món bánh màu nâu đỏ, bên ngoài được phủ một lớp thạch trong suốt.
Rõ ràng là bánh đậu đỏ, nhưng lại khác hẳn so với loại bánh đậu đỏ họ thường ăn.
“Chủ tử, bánh đậu đỏ này sao lại khác với loại chúng ta hay ăn?”
“Đương nhiên rồi, đây là bánh chủ tử làm riêng cho vương gia, sao có thể giống được.”
Nàng có thể làm rất nhiều loại bánh hiện đại, nhưng nàng không thể làm vậy.
Nàng không quên rằng ở đây còn có một nữ chính xuyên không, những kỹ năng đặc biệt cứ để cho nữ chính thể hiện.
Nàng chỉ cần biến tấu một chút trên nền tảng truyền thống, vừa không quá khác biệt, lại vừa có điểm mới lạ.
“Các ngươi, bây giờ theo ta đi… mời sủng ái!”
Ba nha hoàn há hốc miệng.
Ôi trời ơi, chủ tử sao lại thẳng thắn như vậy?
Thẳng thắn đến mức bọn họ không dám nhìn thẳng!
Đứng trước Thính Phong Viện, hai nam nhân áo đen không biết từ đâu xuất hiện, chặn đường bọn họ.
Tiểu Hạ tiến lên, nói: “Làm phiền hai vị đại ca bẩm báo một tiếng, Thất phu nhân đã đến.”
Hai người kia vẫn không hề động đậy, mặt không chút biểu cảm.
Tiểu Hạ định lấy bạc ra hối lộ, nhưng lại bị Mộ Vân Y ngăn lại.
“Hai vị thực sự không định vào bẩm báo?”
Hai thị vệ vẫn không nói gì, nét mặt lạnh băng.
Nếu đã không cho vào, thì đừng trách nàng ra tay tàn nhẫn.
“Đây là đồ bổ cho chủ tử của các ngươi, đêm qua hắn vất vả quá rồi, nên bồi bổ chút. Tiện thể nhắn với hắn, tối qua ta rất thoải mái.”
Ba nha hoàn phía sau kinh ngạc đến mức cằm suýt rơi xuống đất.
Ngay cả hai thị vệ mặt lạnh kia, ánh mắt cũng không khỏi trợn to.
Nói xong, Mộ Vân Y liền xoay người rời đi.
Ba nha hoàn hoàn hồn lại, vội vàng chạy theo.
Tiểu Thu đi được hai bước thì quay lại, nhét hộp bánh vào tay một trong hai thị vệ, rồi nhanh chóng đuổi theo chủ tử.