Chu thị trưởng hiểu ý gật đầu, ông ta cùng Hoa Phương ngồi xuống ghế sô pha, sau đó đuổi Chu
Tô Luân về phòng để khỏi có chuyện lát nữa lại bị hắn làm cho ngột ngạt, đứa con này càng lớn càng khó bảo.
Hoàn toàn không biết gì cả,
Mộc Chấn Dương và Bạch Tố Tình được người hầu dẫn vào trong. Bạch Tố
Tình lặng lẽ đánh giá nhà của Chu thị trưởng, cũng không đến nỗi quá tệ, nhưng tuyệt đối không thể bằng Âu gia, Bạch Tố Tình cô ta chướng mắt.
“Mộc tiên sinh, hoan nghênh, vị này là?” Hoa Phương mặc một bộ tây trang màu đen, biểu hiện và thái độ đều mang theo hương vị của một người phụ nữ
mạnh mẽ giỏi giang.
Mộc Chấn Dương có chút mâu thuẫn với phụ nữ
mạnh mẽ, Kha Uyển Tình đã mạnh mẽ đến mức khiến ông ta phản cảm đến muốn ói ra rồi, có điều người này là vợ của Chu thị trưởng, ông ta không thể tỏ thái độ chán ghét trước mặt người ta được. Sống nhiều năm như vậy,
Mộc Chấn Dương đương nhiên biết đến cái gọi là đối nhân xử thế.
“Ha ha, Chu phu nhân, đây là Tình Tình con gái tôi, Bạch Tố Tình.” Mộc Chấn Dương vô cùng tự hào giới thiệu Bạch Tố Tình cho bọn họ, ông ta dẫn
Bạch Tố Tình đến đây chủ yếu là để giúp cô ta lôi kéo quan hệ.
Bạch Tố Tình lập túc ngọt ngào mỉm cười, “Chào Chu thúc thúc, chào Chu a di.”
“Tốt, tốt, tốt, đứa nhỏ này thật lễ phép, nhưng sao lại họ Bạch?” Hoa Phương
đánh giá Bạch Tố Tình, ừm, bộ dạng nhìn tạm được, là một tiểu gia bích
ngọc*, bất quá cũng chỉ là tiểu gia bích ngọc mà thôi, so với Mộc Như
Lam trời sinh đã là phượng hoàng thì vẫn còn kém xa.
*Tiểu gia
bích ngọc: thành ngữ chỉ những cô con gái đáng yêu trong gia đình nhỏ,
không có phong phạm và khí chất của tiểu thư khuê các.
Vẻ mặt của Bạch Tố Tình có chút xấu hổ, còn trong lòng thì tức điên lên được, cô
ta hận chết cái họ này, vừa nghe là đã biết không phải họ của kẻ có
tiền!
Biểu cảm của Mộc Chấn Dương cũng cứng đi, nhưng mấy giây sau ông ta liền cười hơ hớ, “Tôi sắp nhận nuôi Tình Tình rồi.”
Nói đến đây thì thôi, bọn họ không thể quá quan tâm đến chuyện riêng nhà người ta.
“Hôm nay tìm đến Mộc tiên sinh là có chút chuyện cần thương lượng, nhưng
mà...” Hoa Phương nói xong thì liếc Bạch Tố Tình một cái.
Mộc
Chấn Dương thoáng giật mình, chẳng lẽ bọn họ tìm ông ta để bàn chuyện gì trọng đại? Phải biết rằng, ở Mộc thị, mọi người có chuyện gì thì đều
tìm Kha Uyển Tình, vậy mà lúc này bọn họ lại tìm ông ta! Mộc Chấn Dương
nhìn Bạch Tố Tình, quả nhiên trong mắt cô ta toàn là vẻ sùng bái, lòng
hư vinh được thỏa mãn triệt để, ông ta nói với Hoa Phương và Chu thị
trưởng, “Không sao, không có gì là Tình Tình không thể nghe, con bé thực sự rất ngoan, hai người cứ nói đi.”
Hai vợ chồng Hoa Phương quay sang nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương cũng có ý tứ giống hệt mình.
Lúc Chu Nhã Nhã bị giải đi, bọn họ đã lén dặn Chu Nhã Nhã thà chết chứ
không nhận tội, cố gắng kéo dài thời gian hết mức có thể, bọn họ chỉ sợ
Chu Nhã Nhã trụ không nổi rồi mở miệng thừa nhận, đến lúc đó thì mọi
hành động lấp liếʍ đều sẽ trở thành công dã tràng, cả bọn họ cũng sẽ bị
liên lụy, vì vậy sự tình đã không thể kéo dài hơn được nữa.
Hoa
Phương nhìn Mộc Chấn Dương, bình tĩnh mở lời, “Là thế này, về chuyện Mộc Như Lam con gái ngài bị Kim Bưu Hổ bắt cóc, tôi trịnh trọng xin lỗi Mộc tiên sinh, Chu Nhã Nhã con gái chúng tôi có chút mâu thuẫn với lệnh ái ở trường học, tuổi trẻ bồng bột thiếu suy nghĩ, con bé cả gan theo chân
Kim Bưu Hổ ý đồ hù dọa lệnh ái, cuối cùng hại lệnh ái thân hãm hiểm
cảnh, thực sự thực sự có lỗi.” Hoa Phương đứng dậy, cúi người thật thấp.
Mộc Chấn Dương và Bạch Tố Tình đều kinh ngạc trợn to hai mắt, bọn họ không
biết hóa ra Kim Bưu Hổ vẫn còn một đồng bọn nữa, mà đồng bọn này lại
chính là Chu Nhã Nhã!
Không đợi Mộc Chấn Dương tìm hiểu tình
huống rõ ràng, Chu thị trưởng đã thở dài một hơi, “Đều tại chúng tôi
không giáo dục con gái cho tốt, hại Lam Lam bị như vậy, hai vợ chồng
chúng tôi cũng rất tự trách. Để biểu đạt thành ý của chúng tôi, Mộc tiên sinh có gì cần giúp đỡ thì cứ việc nói, chỉ cần đủ khả năng, chúng tôi
chắc chắn sẽ cố gắng tương trợ.”
Không thể không công nhận, hai
người này thật không hổ là một theo thương một theo chính, ngay từ đầu
đã đi thẳng vào vấn đề, trước tiên bọn họ cho Mộc Chấn Dương hư vinh,
sau đó nói một lời xin lỗi chân thành tha thiết, cuối cùng lại đưa ra
một hứa hẹn đầy hấp dẫn, đối với Mộc Chấn Dương mà nói thì cách này quả
thực rất hiệu quả.
Bạch Tố Tình suy tính rất nhanh, tóm lại là
bọn họ muốn Mộc gia bảo Mộc Như Lam không tiếp tục truy vấn chuyện này,
chỉ cần Mộc Như Lam không khởi tố, Kim Bưu Hổ bị làm sao thì cũng không
liên quan đến họ, còn về phần Chu Nhã Nhã, tất nhiên bọn họ sẽ có biện
pháp giúp cô ta thoát ra mà không hao tổn gì.
Chu Nhã Nhã... Mộc Như Lam...
Bạch Tố Tình hơi nhíu mi, cô ta vừa cầm tay Mộc Chấn Dương vừa nhìn ông ta
bằng đôi mắt đẫm lệ, “Bố, Nhã Nhã đồng học mới 15 tuổi mà đã phải ngồi
tù rồi sao? Thật đáng thương, đừng như vậy có được không, dù sao chị
cũng chưa hề hấn gì, vừa nãy còn ăn cơm với vị tiên sinh kia rồi cùng
nhau ra ngoài nữa.”
Nhắc tới chuyện này, cơn tức giận vì con gái
suýt bị hại chết của Mộc Chấn Dương lập tức tiêu tan, Mộc Như Lam như
vậy mà giống một người suýt chết sao? Vừa về là đã khiến ông ta bực
mình, thậm chí còn tìm người đến gây chuyện nữa chứ! Thằng oắt kia không cho ông ta một tí mặt mũi nào cả, vậy mà cuối cùng nó còn theo hắn đi
ra ngoài, nó không hề để người cha này vào mắt!
Mộc Chấn Dương
càng nghĩ càng tức, vì thế dứt khoát xua tay ngăn lại, “Yên tâm đi, con
bé không sao cả, so đo cái gì chứ, trẻ nhỏ không hiểu chuyện thôi mà.”
Vợ chồng Chu thị trưởng không khỏi sửng sốt, bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều
lý do giải thích, nào ngờ mọi chuyện lại kết thúc đơn giản như vậy! Bất
quá cả hai đều là người tinh ý, bọn họ nhìn thoáng qua Bạch Tố Tình, sau đó lại nhìn sắc mặt xanh mét của Mộc Chấn Dương, trong lòng liền có
chút khinh bỉ, không biết yêu thương cô con ruột ưu tú mà lại đi yêu
thương một đứa con nuôi, hơn nữa con bé này còn nói ra một câu rất có
chiều sâu như vậy, loại người như thế một là lương thiện ngu xuẩn, hai
là tâm cơ thâm trầm, nhìn nó xoay Mộc Chấn Dương vòng vòng kìa, nghĩ
bằng ngón chân cũng biết chẳng phải hạng tốt lành, bất quá chuyện này
không liên quan tới bọn họ.
Chu thị trưởng rót hai ly trà đặt lên bàn trước mặt hai người, thở dài nói, “Chúng tôi vốn còn lo lắng không
thể thuận lợi giải quyết việc này, Mộc tiên sinh quả là một người nghĩa
khí, chúng tôi vô cùng biết ơn.”
“Đúng vậy, nếu có việc gì cần
chúng tôi giúp đỡ, ngài cứ việc lên tiếng, chỉ cần làm được thì chúng
tôi sẽ dốc hết sức.” Hoa Phương tháo chiếc vòng phỉ thúy trên tay mình
xuống, nắm lấy tay của Bạch Tố Tình, bà tủm tỉm, “Dì thấy cái vòng này
rất hợp với Tình Tình, cháu đeo thử xem sao?”
Bạch Tố Tình lập
tức ngượng ngùng vươn tay, cô ta làm sao có thể cự tuyệt sự lấy lòng rõ
ràng như thế được, trong tương lai không chừng còn có thể dùng đến bọn
họ nữa đấy.
Hoa Phương thấy vậy thì càng cười thâm thúy, bà đeo
vòng phỉ thúy lên tay Bạch Tố Tình, vừa nắm tay cô ta vừa nhìn Mộc Chấn
Dương, “Mộc tiên sinh nuôi dưỡng được một cô con gái thật tốt, vừa nhìn
là đã thấy giỏi giang, sau này nhất định sẽ đem về cho ngài rất nhiều
vinh quang. Đáng tiếc, đứa con gái của tôi không được như kỳ vọng, ở
trường cũng không có bạn bè, hôm qua còn gây ra chuyện như vậy, thật sự
thấy hổ thẹn.”
Lòng hư vinh Mộc Chấn Dương lại được thỏa mãn,
nhìn xem, cô con gái mà ông ta nhìn trúng quả thực không giống với đứa
con gái mà Kha Uyển Tình nhìn trúng, đây mới đúng là kiểu con gái mà ông ta mong muốn, nó giúp người làm cha như ông ta cảm thấy hết sức thỏa
mãn, hơn nữa còn giúp ông ta tìm mặt mũi, so với Mộc Như Lam thì tốt đẹp hơn biết bao nhiêu!
Vì thế sau đó hai vợ chồng Chu gia âm thầm
đưa cho Mộc Chấn Dương và Bạch Tố Tình không ít đồ tốt. Đến khi rời khỏi Chu gia, Mộc Chấn Dương muốn đổi ý cũng không được, ông ta còn chờ cơ
hội nói chuyện với Kha Uyển Tình. Vết thương trên mặt vẫn còn đó, phải
tội Mộc Chấn Dương đã bị Bạch Tố Tình dỗ ngon dỗ ngọt đến nỗi trong nhà
có một bà vợ mà cũng quên luôn rồi, huống chi là sợ bị đuổi ra khỏi nhà?