Hi Du Hoa Tùng

Chương 406: Chủ nhân của Hắc Phượng Hoàng

"Ai da, đáng ghét." Đột nhiên Kim Vận kêu lên một tiếng, Lưu Phong ngẩng đầu nhìn xuống, nhất thời mỉm cười, nguyên là tiểu bổng bổng nằm trong miệng nàng một lúc đã bành trướng lên, sau khi miệng Kim Vận rời khỏi thì bật lên chạm vào mặt nàng, dây một chút nước vào mặt nàng.

"Phu quân, tiểu tử này thật đáng ghét." Kim Vận làm nũng nhìn Lưu Phong cười nói: "Xem thϊếp thu thập nó như thế nào." Nói xong hé miệng, nuốt trọn đại bổng bổng vào miệng.

Lưu Phong thân thể run lên, cảm giác bổng bổng được một thứ mềm mại, nóng ấm bao vậy, cảm giác này làm cho hắn toàn thân đều như phiêu bồng trên mây.

Theo hành vi mυ'ŧ vào của Kim Vận, bổng bổng Lưu Phong càng lúc càng lớn, nàng cảm giác được miệng của mình cũng bị căng ra, vô luận thế nào cũng không thể nuốt trọn được toàn bộ bổng bổng vào miệng.

"Vận nhi, dùng đầu lưỡi." Khẩu kỹ của Kim Vận không quá thành thục, vì thế Lưu Phong vội nhắc nhở.

Kim Vận nhất thời lĩnh hội, dùng lực mạnh mẽ mυ'ŧ vào, chiếc lưỡi thơm tho không ngừng liếʍ láp bổng bổng, mỗi lần như vậy nàng đều cảm giác được thân thể Lưu Phong đang run rẩy lên.

"Vận nhi, nàng thật lợi hại, ta rất thoải mái." Khẩu kỹ (kỹ thuật miệng) Kim Vận càng ngày càng thành thục, Lưu Phong cảm giác mình sắp lên mây.

"Phu quân, thϊếp cũng muốn." Kim Vận đột nhiên nhả bổng bổng ra, chồm dậy, hướng mông mình và mặt Lưu Phong.

Lưu Phong cười hắc hắc, hai tay nâng mông nàng lên, điều chỉnh lại tư thế một chút, vươn lưỡi tiến tới động đào.

Ngay khi đầu lưỡi hắn chạm vào nhụy hoa ướŧ áŧ, Kim Vận nhất thời toàn thân run rẩy, khẽ vặn vẹo vòng eo, trong miệng phát ra thanh âm hừ hừ.

Chẳng biết trải qua bao lâu, tốc độ vặn vẹo của nàng càng nhanh, tần suất hoạt động của miệng nàng cũng tăng lên, bổng bổng của Lưu Phong càng ngày càng nóng bỏng, tựa hồ co thể tùy lúc bộc phát.

Lưu Phong cảm thấy ngay cả linh hồn của mình cũng đã bay ra ngoài, một trận kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt nổi lên, rốt cuộc phóng tinh trong miệng nữ nhân.

"A. phu quân, thϊếp không xong." Cùng lúc đó thân thể Kim Vận căng cứng, du͙© vọиɠ khí tức từ nơi ướŧ áŧ phun vào mặt Lưu Phong.

Hình thức kí©ɧ ŧìиɧ này khiến cho hai người rất phấn khích, sau khi lau chùi thân thể, Kim Vận gắt gao nằm trong ngực Lưu Phong, thân thể mềm mại vẫn run lên, sự thật chứng minh hình thức kí©ɧ ŧìиɧ này thật mãnh liệt.

"Phu quân, thϊếp xin lỗi." Kim Vận đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn vào mặt Lưu Phong, hành vi của nàng vừa rồi thật xấu hổ, cao trào lại phún xuất cái thứ kia vào mặt phu quân, thật là nhục nhã.

Lưu Phong cười ha ha: "Vận nhi, không sao, ta thích như vậy."

Kim Vận cẩn thận ngẩng đầu lên: "Phu quân, chàng thật sự thích sao?"

"Đúng, rất thích, sau này chúng ta sẽ thường xuyên như vậy, kỳ thật nước của nàng rất ngọt."

Kim Vận cau mày, khó hiểu hỏi: "Nhưng như vậy thì chàng sẽ khổ." Vốn Kim Vận không hề muốn nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn nhưng sợ hắn mất hứng nên mới bất đắc dĩ nuốt xuống, quả không thấy sung sướиɠ gì, cho nên nghĩ hắn cũng có cảm giác như mình.

Ngoại ô kinh đô, tại một trang viên xa hoa.

Một nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang ở hoa viên phía sau đang tưới hoa, hắn mặc áo vải, giày vải, trang phục thật đơn giản nhưng trong mắt lại lóe ra quang huy không ngớt.

"Chủ nhân, người đã đến." Đột nhiên một nữ tử xinh đẹp, y phục bó sát tiến đến cung kính nói.

Nếu Thái tử phi ở đây dám chắc sẽ nhận ra nữ tử này chính là Hắc Phượng Hoàng.

"Ây, ta đến đây cũng không có gì là đại sự cả, ngươi đem mọi chuyện tai đây nói cho ta nghe xem." Trung niên nhân không quay đầu lại, vẫn tiếp tục tưới nước cho hoa cỏ.

Hắc Phượng Hoàng hạ ý thức nhìn bốn phía một lượt.

"Không cần lo lắng, nơi này đã sớm bày ra kết giới, không ai có thể nghe lén được."

Hắc Phượng Hoàng nghe vậy mới yên lòng, nghiêm mặt nói: "Nàng ta muốn gặp chủ nhân."

"Gặp ta?" Trung niên nhân trầm tư một lúc, nói: "Ngươi không nói cho nàng ta sao? Chúng ta bây giờ chưa thể gặp mặt, trừ phi đại công cáo thành."

"Thuộc hạ đã nói nhưng nàng ta vẫn kiên trì muốn gặp người. Chủ nhân nếu không thì người gặp mặt nàng ta một lần xem. Thuộc hạ cảm thấy nàng ta không ổn định."

"ngươi lo nàng ta sẽ làm chuyện điên rồ?" Trung niên nhân xoay người lại, cẩn thận hỏi.

"không sai, nàng ta chính là nữ nhân điên, thuộc hạ cho rằng chuyện gì nàng ta cũng dám làm." Hắc Phượng Hoàng tựa như hiểu được có chút không ổn: "Xin lỗi chủ nhân, thuộc hạ không nên nói xấu nàng trước mặt người."

Trung niên nhân liếc mắt nhìn Hắc Phượng Hoàng, lạnh nhạt cười: "Ngươi nói đúng, nàng ta đích thật là một người điên."

Yên lặng một lúc, trung niên nhân cười lạnh: "Nếu nàng ta không điên thì cũng không cùng chiến tuyến với chúng ta. Từ ý nghĩa nào đó thì chúng ta cũng là người như vậy. Chúng ta là người điên, nhưng chúng ta là người điên có lí trí còn nàng ta là người điên hoàn toàn."

"Vậy người có đồng ý gặp nàng ta không?" Hắc Phượng Hoàng cẩn thận hỏi.

Trung niên nhân trầm tư một chút, nói: "Gặp thì sẽ gặp nhưng thời cơ gặp cần phải xác định lại."

Hắc Phượng Hoàng do dự một chút, cẩn thận hỏi: "Chủ công, người vẫn thích nàng ta sao?"

Trung niên nhân sắc mặt biến đổi, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang: "Việc này không phải là việc của ngươi."

Hắc Phượng Hoàng kinh hãi, vội vàng nói: "Chủ nhân bớt giận, Hắc Phượng Hoàng chỉ là thay nàng hỏi mà thôi, không có ý gì khác."

"Là nàng nhờ ngươi hỏi?" sắc mặt trung niên nhân dần hòa hoãn xuống.

"Hồi bẩm chủ nhân, đúng là vậy, nàng nhờ thuộc hạ hỏi. Hơn nữa nàng còn nói cho thuộc hạ biết." Hắc Phượng Hoàng cố ý kéo dài, ấp a ấp úng không nói nên lời.

"Nói đi."

Thần sắc Hắc Phượng Hoàng biến đổi, khẽ nói: "Chủ nhân, thuộc hạ nhìn thấy nàng ta dường như có ý hối hận chuyện năm đó nàng ta đã làm, nàng ta hình như đã không còn yêu người nữa."

"Ha ha." Trung niên nhân nghe Hắc Phượng Hoàng nói xong, cười to: "Hay lắm, nếu không còn tình yêu nữa thì ta cũng không còn bận tâm gì nữa."

Hắc Phượng Hoàng trong lòng âm thầm vui vẻ, cơ hội của mình đã đến.

"Hắc Phượng Hoàng, ngươi có đúng là thích ta?" Trung niên nhân tựa hồ đoán được ý nghĩ trong lòng Hắc Phượng Hoàng, trầm giọng hỏi.

Hắc Phượng Hoàng ngẩn ra, không biết trả lời thế nào, một lúc lâu sau mới nói: "Chủ nhân hiểu lầm, Hắc Phượng Hoàng không dám với cao."

"Tốt." trung niên nhân chuyển sang ngữ khí lạnh lùng nói: "Đừng quên ta đã nói, thành viên trong tổ chức không được phát sinh tình yêu."

Dừng một chút trung niên nhân nói: "Lúc đầu ta ban bố luật lệ này chính ngươi cũng biết, ái tình là thứ có thể đả thương đến người ta, trong tổ chức tuyệt đối không thể xảy ra chuyện này. Trừ phi đại sự thành công. Kỳ thật tâm tư của ngươi ta đều hiểu, những năm gần đây ngươi trung thành như thế nào ta đều biết rõ, chờ khi đại sự thành công, ta sẽ cho ngươi thứ mà ngươi muốn."

Hắc Phượng Hoàng liều hỏi: "Chủ nhân, người biết thuộc hạ muốn gì sao?"

"biết, đương nhiên biết, bất quá." Trung niên nhân trầm giọng quát: "Đại sự chưa thành, tốt nhất ngươi nên thu lại tâm tư, làm việc cho tốt nếu không xuất hiện sai sót thì đừng trách ta vô tình."

"Chủ nhân yên tâm, Hắc Phượng Hoàng biết nên làm thế nào." Hắc Phượng Hoàng hiểu rõ tính cách của chủ nhân, hắn hôm nay đã nói như vậy, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là một lời hứa với nàng.

"Chủ nhân, người xem chúng ta có nên an bài thêm một lần ám sát? Huynh đệ trong cung truyền ra tin tức, lão hoàng đế gần đây khí sắc rất tốt, sợ rằng vài năm nữa cũng chưa chết."

Trung niên nhân chắp tay sau lưng, đứng trước đám hoa cỏ, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên mặt hiện ra khí phách bức người: "Quên đi, không cần ám sát, trải qua chuyện lần trước, bệ hạ đã tăng cường phòng vệ, ám sát hắn rất khó hơn nữa Thiên Sư đạo đã phái thêm cao thủ tọa trấn trong hoàng cung."

"Chủ công, thế lực của chúng ta hiện nay sao lại sợ Thiên Sư đạo?" Hắc Phượng Hoàng không phục, hỏi.