Bổng bổng Lưu Phong nhất thời bị bàn tay nhỏ bé của Kim Vận nắm bắt, sáo lộng lên xuống, kɧoáı ©ảʍ lập tức phát sinh, trở nên thở dốc, hàm hồ nói: "Ây, ta nhớ, lúc đó thật sung sướиɠ."
Kim Vận gia tăng tốc độ bàn tay, thấp giọng nói: "Lão công, chẳng lẽ chàng không có gì hỏi thϊếp sao?"
"Vận nhi, nàng yên tâm, chuyện trước kia của nàng ta không quan tâm." Lưu Phong hiểu ý Kim Vận, nàng chính là muốn nói đến nàng không còn tấm thân trinh trắng dành cho hắn. Lưu tước gia là ai? Hắn chính là sinh tại xã hội hiện đại, không hề có tư tưởng phong kiến, còn trinh hay không còn trinh thì quan trọng cái quái gì!
"Lão công, chàng nghe thϊếp nói đã. Dám chắc là chàng đã hiểu lầm." Kim Vận nóng nảy nói: "Lão công, lần đầu tiên của Vận nhi chính là với chàng, hơn nữa cả đời này Vận nhi cũng chỉ có nam nhân duy nhất là chàng."
Lưu Phong nghe vậy cảm thấy hồ đồ, Kim Vận nói vậy chẳng lẽ trước giờ nàng là xử nữ, trinh tiết của nàng là do hắn phá hủy hay sao?
Sao có thể được?
Lưu Phong nhớ kỹ lại lần đầu cùng Kim Vận giao hoan, hắn không phát hiện ra nàng là trinh nữ, cũng không thấy máu trong lần đó.
Lưu Phong nhớ lại kiếp trước các chuyên gia y học đã từng nghiên cứu, thống kê có một số ít nữ tử mặc dù còn trinh nhưng khi quan hệ vẫn không có ra máu.
"Chẳng lẽ Vận nhi rơi vào trường hợp này?" Lưu Phong không phải là không tin lời Kim Vận, chỉ là hạnh phúc này đến quá đột ngột.
"Lão công, chàng có đúng là không tien thϊếp?" Kim Vận thấy Lưu Phong im lặng không nói lời nào, vội giải thích: "Lão công, Vận nhi không lừa chàng, mặc dù trên danh nghĩa, thϊếp chính là vợ của nhất phẩm Phi Hổ tướng quân nhưng sự thật lại không phải thế. Kim Vận phu nhân thật sự đã bị người xấu hại chết."
Lưu Phong ôm Kim Vận vào lòng, tay trái vuốt ve vυ' nàng, tay phải bóp mông nàng, thấp giọng hỏi: "Cuối cùng là chuyện như thế nào?"
Kim Vận không cam lòng yếu thế, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bổng bổng Lưu Phong, giải thích: "Phu quân, thân phận chính thức của thϊếp là Thánh nữ của Thánh giáo, lúc trước thϊếp kế thừa Thánh linh, làm Thánh giáo chủ."
Lưu Phong nhất thời cả kinh, không nghĩ đến địa vị Kim Vận lại cường đại như vậy, trách không được Nữ Nhân Hoa dưới tay nàng lại lớn mạnh như vậy.
"Phu quân, chàng đừng tức giận, nghe thϊếp nói đã." Kim Vận một mặt tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ bổng bổng, một mặt thấp giọng giải thích.
Đến khi Lưu Phong không chịu nổi nữa, sắp phóng tinh thì hắn đã hiểu mọi chuyện.
Nguyên lai Kim Vận là Thánh nữ của Ma giáo, bởi vì thiên tư thông tuệ, tiếp nhận thừa kế Thánh linh, ba năm trước trở thành giáo chủ Ma giáo. Sau này vì không thích quyền lực nên từ bỏ thánh linh, rời khỏi Thánh sơn, hy vọng có thể trở thành người bình thường.
Một lần nàng ngẫu nhiên gặp mất tên cuồng đồ đang dở trò đồϊ ҍạϊ với một mỹ phụ, sát cơ nổi lên gϊếŧ chết đám hung đồ này, mỹ phụ kia vì cảm tạ ơn đức của nàng mà trước khi chết lưu lại di thư, trao toàn bộ sản nghiệp của mình cho Kim Vận.
Vị mỹ phụ kia chính là Kim Vận phu nhân thật sự-vợ của Phi Hổ tướng quân.
Sau khi mai táng Kim Vận phu nhân, nàng dùng Huyễn Hình thuật biến thành dung mạo như Kim Vận phu nhân, tiếp tục giả mạo làm Kim Vận phu nhân.
Sau đó dùng sản nghiệp của Kim Vận phu nhân để lại, phối hợp với một số thuộc hạ tâm phúc tại Thánh giáo, phát triển sản nghiệp lên đại quy mô.
Vốn Kim Vận phu nhân không định phát triển tình cảm nam nữ, cho đến một ngày Nữ Nhân Hoa biết được có người xuất ngôn khinh bạc nàng.
Người này chính là Lưu Phong.
Kim Vận định tìm Lưu Phong giáo huấn hắn một chút, ai biết được nàng lại sinh ra tình yêu với hắn.
Cuối cùng hai người biến thành mối quan hệ mập mờ cho tới bây giờ.
Lần đầu tiên cùng Lưu Phong quan hệ, nàng vẫn lo lắng chuyện mình còn là trinh nữ sẽ bị Lưu Phong phát hiện, thậm chí đã chuẩn bị đối sách để nói dối. Không nghĩ đến lần đó nàng không hề có máu trinh.
Chuyện này làm cho nàng lo lắng hoài nghi trinh tiết của mình.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng tiếp xúc thân mật với nam nhân nào, ngay cả Viêm Chánh cũng chưa đυ.ng được đầu ngón tay của nàng.
Cuối cùng A Mỗ cho nàng một kết luận, có lẽ vì thừa kế Thánh linh nên thân thể trở nên thánh khiết, không có máu trinh.
Kim Vận cuối cùng cũng chấp nhận lý do này.
"Phu quân, xin hãy tin Vận nhi, thân thể của thϊếp chỉ có chàng chạm vào."
Lưu Phong thản nhiên cười nói: "Vận nhi, ta tin nàng." Lưu Phong là người hiện đại không ngu xuẩn đến mức phải thấy máu trinh mới xác định nàng còn trinh.
"Phu quân, chàng thật tốt, đã tin tưởng thϊếp. Vận nhi thật cao hứng."
"Phu quân, chơi thϊếp đi, Vận nhi muốn hiến thân thể cho chàng." Kim Vận phu nhân một trận hưng phấn, hai tay gia tăng tốc độ, cao thấp dày vò bổng bổng.
"Vận nhi, ta sẽ chơi nàng, đưa nàng lên trời." Lưu Phong vươn lưỡi, liếʍ lỗ tai nàng, cười hắc hắc: "Nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ bổng bổng của ta nãy giờ, ta cũng muốn chơi."
Kim Vận mặt mày đỏ hồng, thở hổn hển nói: "Phu quân, chàng không phải thích từ mặt sau đâm tới sao?"
Nói xong nàng quỳ dậy, chổng mông, khép chân lại, hạ thể dâng ngay trước mặt Lưu Phong.
Lưu Phong thầm kêu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chậm rãi tiến lên ôm lấy eo nàng, một kích đâm bổng bổng tiến vào nơi ướŧ áŧ.
Nhất thời nữ nhân rêи ɾỉ, nam nhân thở dốc, loạn động cả phòng.
Kí©ɧ ŧìиɧ kết thúc, hai người ôm nhau nói chuyện.
"Vận nhi, nói cho ta biết Nguyệt Ngạc phu nhân có phải là nàng hay không?" Kỳ thật trong lòng Lưu Phong đã có đáp án, chỉ là hắn muốn xác định lại mà thôi.
"Là thϊếp. Nguyệt Ngạc phu nhân là thϊếp giả trang. Lúc đó thϊếp vẫn là Thánh nữ của Thánh giáo. Bởi vì lúc đó điều tra ra được Yến vương có thể tạo phản nên mới bắt đi Nguyệt Ngạc phu nhân giam lại, sau đó thϊếp dùng Huyễn Hình thuật giả trang làm bà ta ở bên Yến vương để nắm bắt thông tin tình báo. Đáng tiếc là Yến vương quá cẩn thận, thϊếp không tìm được chứng cứ tạo phản của hắn."
"Vậy Nguyệt Ngạc phu nhân bây giờ đang ở đâu?"
"Một thời gian trước thϊếp đã sai A Mỗ thả nàng đi, nàng ta cũng đáp ứng thủ khẩu như bình, không nói ra chuyện trước kia." Kim Vận giải thích.
Lưu Phong nghĩ một chút, nói: "Nói như vậy thì Nguyệt Ngạc phu nhân xuất hiện tại Yến vương phủ bây giờ là thật?"
Kim Vận cười một tiếng, hỏi: "Phu quân, chàng không phải có hứng thú với Nguyệt Ngạc phu nhân chứ?"
"không có, tuyệt đối không có." Cho dù có thì Lưu Phong cũng không thừa nhận.
"Phu quân, không cần lo lắng, Vận nhi không phải loại nữ nhân hẹp hòi. Nếu chàng thích Nguyệt Ngạc thì thϊếp sẽ giúp chàng. Kỳ thật Nguyệt Ngạc cũng là một nữ nhân đáng thương. Nàng không thích Yến vương nhưng lại không thể tránh được, chỉ có thể lấy chàng. Nếu chàng nguyện ý thì với bản lĩnh của chàng, Yến vương cũng không thể làm gì được."
"Vận nhi, đừng nói nữa." Tiểu di tử của Yến vương quả thật rất hấp dẫn nhưng Lưu Phong hiểu được cùng Kim Vận nói chuyện về nữ nhân khác vẫn không ổn. Mặc dù nàng nói như vậy nhưng trong lòng như thế nào ai mà biết được. Thiên hạ này có nữ nhân nào mà không ghen?
"Phu quân, thϊếp biết chàng muốn làm đại sự, toàn bộ thực lực của thϊếp sẽ giao cho cả cho chàng." Kim Vận nói xong, khẽ cúi xuống, ngậm lấy bổng bổng của hắn. Không biết tại sao hôm nay nàng cực kỳ hưng phấn, vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn.
"Đừng!" Lưu Phong búng búng vào núʍ ѵú nàng, nói: "Trước tiên nàng khoan chuyển thế lực của nàng cho ta, nàng cứ tiếp tục quản lý." Lưu Phong vốn không muốn cho người khác biết được lực lượng thực sự trong tay mình.
Kim Vận miệng ngậm bổng bổng, ậm ừ lên tiếng, nhưng lại nghĩ không ổn, vội vàng rời miệng ra: "Ây, Vận nhi hết thảy sẽ nghe theo phu quân."