Bàn xong chuyện công, bây giờ nói đến chuyện tư.
hôm nay là một ngày tốt.
hôm nay là ngày hạnh phúc.
Hoàng đế ban hôn, chuyện tốt này rất lớn, Lưu Phong ôm Ân Tố Tố vũ lộng, hai tay đè lên bộ ngực của nàng, cười dâʍ đãиɠ nói: "Tố Tố, ta hôm nay rất hưng phấn, chúng ta bắt đầu nhé."
"Chán ghét, trời còn sớm, cẩn thận kẻo bị phụ thân thϊếp phát hiện."
"Phát hiện thì phát hiện, dù sao kim khẩu của bệ hạ đã đáp ứng, từ góc độ pháp luật mà nói, chúng ta bây giờ đã là vợ chồng hợp pháp." Tại thời cổ đại, Hoàng đế ban hôn, hiển nhiên so với việc kết hôn kiếp trước Lưu Phong càng có giá trị hơn.
Nam nữ quan hệ trước tiên hay bắt đầu bằng việc hôn nhau. Lưu Phong và Ân Tố Tố cũng không ngoại lệ. Đầu lưỡi hai người tham lam quấn vào nhau, liếʍ mυ'ŧ, sức hấp dẫn của nụ hôn thật khủng khϊếp, hôn thật lâu, cho đến thiên hôn địa ám mà vẫn không cần hít thở, sự đam mê kí©ɧ ŧɧí©ɧ xuất hiện, ai cũng không nỡ tách ra, đầu lưỡi linh hoạt, nhu nhuyến quết lẫn nhau, thân thể cũng theo thế giãy dụa điên cuồng, cọ xát theo. Tay của Lưu Phong vẫn hoạt động trên thân thể mềm mại của nàng, bàn tay to bao trùm lên cặp mông của nàng, nhè nhẹ bóp nắn.
"Không nên, Đóa Đóa còn đang ngoài phòng đấy?" Cảm nhận được ngón tay của Lưu Phong từ phía sau tiến vào động đào ướŧ áŧ, Ân Tố Tố toàn thân run rẩy một trận, nàng vội vàng phân khai, thở hổn hển kiều mị nói một tiếng, ý đồ ngăn cản hành động tiến từng bước của Lưu Phong.
Lưu Phong nhận thấy Tố Tố đúng là vưu vật, mỗi lần cùng nàng ở một chỗ. Lưu Phong đều có một loại cảm giác ham muốn, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Giờ phút này, hắn đã cảm giác được hạ thể nóng lên, tay hắn mặc dù bị Ân Tố Tố từ trong động đào lôi ra. Nhưng là hắn cũng không thuận theo, lại lần mò lên hai vυ' cao ngất của nàng.
Một tiếng rên dâʍ đãиɠ từ trong cổ họng Ân Tố Tố phát ra.
"Lão công, dùng sức một chút." Năm sáu ngày không có ân ái, Ân Tố Tố dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Lưu Phong đã dần dần mất đi lý trí, không cần biết đây là đâu nữa. cứ thỏa mãn đã rồi tính.
Song nhũ phong mãn của nàng bị tay của Lưu Phong đè ép biến hình cảm thấy thỏa mãn nhưng lại làm cho phía dưới cảm thấy trống vắng.
Từ trong cổ họng của Ân Tố Tố lại phát ra tiếng rêи ɾỉ, nàng cảm giác được tiểu phúc chạm phải vật cứng rắn của nam nhân, rất rõ ràng, khuôn mặt của Ân Tố Tố trở nên kiều diễm ướŧ áŧ dán nơi quý giá nhất của mình vào cho hắn dễ dàng xâm phạm. Nàng cảm nhận được rõ ràng một vật thể cứng rắn, nóng bỏng, đi sâu vào nơi mẫn cảm nhất của mình.
"Tố Tố, ta muốn nàng!" Lưu Phong thở hổn hển, phả hơi nóng bên tai nàng.
"Lên giường."
Sau khi nghe nữ nhân của mình nhắc nhở, Lưu Phong mới phát hiện, ôm ấp cả nửa ngày, hai người hẵng còn đang trên ghế, thiếu chút nữa đã chiến đấu ngay cả trên mặt đất.
Lưu Phong đưa tay ôm Ân Tố Tố nằm ngang ngực, đi nhanh về phía giường. Đặt nữ nhân nằm trên giường.
Ân Tố Tố phong tình vô hạn, bộ ngực của nàng phập phồng, hô hấp có chút rối loạn, hạ thể ướŧ áŧ làm cho nàng cảm giác được nơi đó trống rỗng.
Lưu Phong rất điêu luyện lột bỏ quần áo trên người, chỉ giữ lại nội khố đặc biệt mà Thiên Y Vô Phùng vì hắn đặc chế. Cây nhục bổng nóng hổi ở bên trong khố bắt đầu đột khởi, Ân Tố Tố nhìn thấy, cảm thấy tai nóng, trống ngực đập liên hồi nhưng cũng không chịu nhắm mắt lại nhìn chằm chằm vào cây nhục bổng đã từng cho nàng rất nhiều sung sướиɠ.
Ân Tố Tố thẹn thùng tự rêи ɾỉ một tiếng. Bởi vì Lưu Phong đã bắt đầu giúp nàng cởϊ qυầи áo, thân thể có chút run rẩy, giờ phút này nàng mặc cho nam nhân âu yếm bỏ đi quần áo của mình, đôi mắt ướŧ áŧ không có nhắm lại, nàng rất thích nhìn Lưu Phong loại bỏ quần áo của nàng một cách điên cuồng và vội vàng.
Lưu Phong cảm giác máu huyết trong người mình chạy nhanh hơn, sau khi bỏ đi áo ngoài, chiếc qυầи ɭóŧ hình chữ T màu đỏ bó sát lấy hạ thể của Tố Tố quả thực là kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãn nhãn.
Cái qυầи ɭóŧ chữ T quá nhỏ, không thể che đậy hết được, thậm chí có thể nhìn rõ một rãnh nhỏ dụ hoặc ở giữa, một ít lông ở bên trong cũng lộ ra ngoài. Hạ thể Ân Tố Tố rất nhiều lông, dựa theo kinh nghiệm kiếp trước của Lưu Phong, nữ nhân nhiều lông là biểu thị cho nữ nhân có du͙© vọиɠ mãnh liệt.
Sự thật đúng là như thế, du͙© vọиɠ của Ân Tố Tố từ khi được Lưu Phong khởi phát, thật sự rất mạnh mẽ, rất lợi hại.
Đồng dạng nịt ngực màu đỏ căn bản là không bao trùm không được cặp nhũ phong đã cương cứng, vυ' nữ nhân khi cương cứng thì không vật gì có thể che dấu được. Sau khi tháo bỏ được nịt ngực, hai bầu vυ' tròn trịa ngạo nghễ hiện ra, hai điểm hồng kiêu ngạo khởi phát, Lưu Phong hận không được một phát ngậm hết vào trong miệng.
Tiểu phúc của nữ nhân bóng loáng mà lại bằng phẳng, không có một chút mỡ dư thừa, lướt qua phần này, Lưu Phong phát hiện nội y màu đỏ kia đã sớm bị chìm khuất vào giữa hai mông tròn lẳn của nàng. Hai bờ mông phì nhiêu, trắng muốt ẩn hiện một tia màu đỏ, thật sự là mê người cùng cực. Lưu Phong dám khẳng định, nhất định là Ân Tố Tố cố ý mặc qυầи ɭóŧ chữ T này vào để hấp dẫn mình. Thật là mê người, nàng chính vưu vật yêu tinh. Mỗi lần cùng nàng lên giường, Lưu Phong đều có thể thể nghiệm những kiểu ân ái mới. Nữ nhân như vậy, mặc dù ân ái cả đời cũng không có cảm giác nhàm chán được.
Đôi mắt mê ly của Ân Tố Tố mở to, nhưng khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng đã giống như một quả táo đỏ, giống như màu đỏ cái qυầи ɭóŧ kia.
"Lão công, có thích nội khố này không?" Tiếng của Ân Tố Tố lí nhí, nàng có phần không chịu được ánh mắt sắc lang của Lưu Phong. Hôm nay là lần đầu tiên nàng mặc nội khố này, mặc dù khe hở giữa hai mông bị qυầи ɭóŧ thít chặt vào hơi khó chịu, nhưng để có thể tạo được sự hấp dẫn với Lưu Phong, chút khó chịu này có là gì đâu.
Không thể phủ nhận, kỳ vọng hấp dẫn Lưu Phong của Ân Tố Tố đã đạt được, bởi vì trước mắt kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã làm cho bên trong nội khố của Lưu Phong không chịu được, hùng khởi một cách dữ tợn.
"Lão công, để thϊếp giúp chàng cởi." Mặc dù chưa nói xong, nhưng là hai tay của nàng đã tự giải phóng nhục bổng của Lưu Phong khỏi nội khố bó sát người. Người Lưu Phong hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hắn cảm giác được phía dưới
nhục bổng của hắn nhanh chóng không kiêng kỵ bại lộ dưới con mắt của nữ nhân.
Ân Tố Tố rất thẹn thùng, rất muốn nhắm mắt lại, nhưng cái đầu hồng hồng, bóng lưỡng của nhục bổng kia lại hấp dẫn ánh mắt của nàng. Nàng thẹn thùng, đỏ mặt lớn mật nhìn nhục bổng nọ, nó chính là nguyên nhân gây cho nàng sự vui sướиɠ. Cái. vật này thật to lớn, lòng Ân Tố Tố như nai con đập loạn lên.
Hơi e ngại nhưng lại là thứ nàng chờ mong.
Ân Tố Tố đột nhiên lớn mật dùng miệng ngậm lấy cây nhục bổng kia, tự mình dùng miệng ôn nhuyễn bao vây nó.
Thân thể Lưu Phong run lên, rêи ɾỉ một tiếng thoải mái.
Nhất thời, hắn nhìn bốn phía một lượt, không để cho động tác kí©ɧ ŧɧí©ɧ này bị quay lén.
Vỗ vỗ đầu một chút, hắn cười thầm chính mình hồ đồ, thời đại này làm gì có camera mà quay lén? Càng không thể có camera công nghệ cao để quay trong điều kiện bây giờ được.
Khẳng định được đáp án, cái thứ này chắc chắn không có tại thời đại này.
Cảm giác không sợ bị quay lén quả thật là rất tốt.
Lưu Phong đột nhiên nhớ tới kiếp trước trong thế giới giải trí có một người bạn đồng học là Quan Hi. Nếu hắn sinh ra tại thời đại này nhất định sẽ không thể trở thành ngôi sao ca nhạc được. Thời đại này không có công nghệ cao. Quan Hi tuyệt không thể nổi tiếng được.
Những người quá nổi bật, quá biếи ŧɦái căn bản cũng khó có kết cục tốt.
Ngay lúc này, đột nhiên Lưu Phong cảm giác được Ân Tố Tố hút sâu vào một hơi, một cỗ chất lỏng ấm nóng nhất thời phun ra ngoài.
Lưu Phong vội vàng hỏi: "Tố Tố, có mùi gì a?"
"Chán ghét." Ân Tố Tố thẹn thùng nói: "Đắng, tanh. tóm lại rất khó ăn."
Lưu Phong thở dài một tiếng, một ngàn đàn bà quả nhiên là một ngàn loại mùi. Đời này hắn nghĩ cũng không biết rõ ràng chất lỏng kia rốt cuộc có mùi vị gì.
"Lão công, ngươi nói. Cái này thật sự có làm cử chỉ đẹp sao?"
Ân Tố Tố nói, hành động của nàng không cần nghi ngờ gì nữa chính là vì cử chỉ đẹp mà thôi.
Cái đẹp của nữ nhân chính là khi yêu thì việc gì cũng có thể làm cho nam nhân của mình cả.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ có thể làm đẹp, Lưu Phong cũng là từ phim khiêu da^ʍ và tiểu thuyết sắc tình từ thời trung học có được, rốt cuộc có bao nhiêu phần chân thật thật sự không cách nào kiểm chứng.
Bất quá Lưu Phong nhớ kỹ kiếp trước khoa học nghiên cứu cho thấy một kết luận, chất lỏng kia có thể trợ giúp nữ nhân ngừa ung thư. Nhưng phải đi từ âm đ*o mà vào chứ không phải là từ miệng đi xuống.
"Có thể ngừa ung thư." Lưu Phong lời thật nói thật. Đối với nữ nhân của mình cũng không nên nói dối.
"Ngừa ung thư?" Thời đại này không có chứng ung thư, cho nên Ân Tố Tố không hiểu.
"Có thể trợ giúp nàng phòng ngừa bệnh tật." Lưu Phong cười hắc hắc, nói: "Bất quá phải từ phía dưới đi vào." Để minh họa hình tượng cho sinh động, Lưu Phong dùng ngón tay sờ vào hạ thể Ân Tố Tố.
"Đại sắc lang." Ân Tố Tố đỏ mặt lôi ngón tay của Lưu Phong ra.
Sự chủ động của Ân Tố Tố làm cho Lưu Phong rất là hưng phấn. Có đi có lại, Lưu Phong quyết định xử lý Ân Tố Tố.
"A——!"
Kinh hô một trận, biểu thị sự hồi báo của Lưu Phong bắt đầu. Ân Tố Tố cảm giác một cảm giác kỳ quái, bắt nguồn từ cái miệng ẩm ướt của Lưu Phong.
Thân thể của nàng run rẩy một trận, miệng của Lưu Phong ngậm một bên, tay của hắn xoa xoa phần ngực bên kia của nàng. Một cảm giác ma quái trong nháy mắt truyền khắp cả thân thể nàng, nàng chịu không được này sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thân thể của nàng bắt đầu giãy dụa.
Sự giãy dụa và rêи ɾỉ của nữ nhân thường thường chỉ làm tăng du͙© vọиɠ nam nhân lên. Môi của Lưu Phong hôn điên cuồng trên thân thể thơm tho kia, cặp ma trảo kia cũng không nhàn rỗi, không ngừng lướt trên người nữ nhân. Không biết từ lúc nào, qυầи ɭóŧ màu đỏ kia cũng bị hắn tháo bỏ. Bây giờ Ân Tố Tố đích trên người chỉ có tay và miệng của Lưu Phong.
Ân Tố Tố cảm giác được bàn tay to của hắn dùng lực tách hai chân của nàng ra, địa phương bí ẩn giờ đây hiện ra trước mắt hắn.
Rốt cục, miệng của nam nhân đặt lên chỗ đó. Bộ ngực của Ân Tố Tố phập phồng kịch liệt, thân thể mềm mại giãy dụa vì không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tiếng rêи ɾỉ không bị khống chế lại vang lên trong phòng.
Âm thanh rất lớn.
Đóa Đóa đợi bên ngoài phòng đảm nhiệm cảnh giới cũng bị tiếng rêи ɾỉ kiều mỵ kia làm cho hai chân run lên.
Ân Tố Tố rêи ɾỉ vui sướиɠ, đầu lưỡi của Lưu Phong chậm rãi đi vào.
Lần đầu tiên nữ nhân hưởng thụ sự phục vụ của nam nhân như thế này, kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ như sóng lan khắp toàn thân.
"A——!" Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt khiến cho Ân Tố Tố phát ra một tiếng rên dài, bên trong phòng chỉ còn thở dốc dồn dập của Lưu Phong cùng tiếng rêи ɾỉ hút hồn của Tố Tố.
Ân Tố Tố rất điên cuồng, nàng không ngừng giãy dụa cặp mông phì mỹ, dùng sức ấn đầu Lưu Phong vào giữa hai chân nàng.
Không biết sau bao lâu, không gian trong phòng rốt cục an tĩnh trở lại, tiếng thở dốc dần dần bình phục.
Ngay lúc này, từ ngoài phòng truyền đến một tiếng la.